Mạnh Hữu Uy ngạc nhiên, không biết mình đã nói sai điều gì.
Tần Vãn Tình lại hỏi: "Ngươi nói tòa thạch thất bị đống đá lớn bịt kín, có phải chính là nơi phía trước có bảy cây cột màu đỏ không?"
Mạnh Hữu Uy nói: "Cột màu đỏ… thì có vài cây, nhưng, nhưng ta không nhìn rõ tổng cộng là mấy cây…" Hắn hối hận vì sao lúc đó mình không đếm kỹ.
Tần Vãn Tình quay lại Thẩm Biên Nhi: "Chính là thạch thất của Nhị nương và Lôi Quyển." Rồi nàng cao giọng hỏi tiếp Mạnh Hữu Uy: "Về sau thế nào?! Nói!"
Mạnh Hữu Uy lập tức nói tiếp, như một con chó vốn đã ngoan ngoãn lại gặp phải chủ nhân hung ác thì đành phải nghe lời hơn nữa:
"Bọn ta nghe thấy bên trong vang lên mấy tiếng động bất thường, giống như có kẻ đang di dời các khối đá bịt đường. Bọn ta nghĩ đó là dư nghiệt của Hủy Nặc Thành… à, không phải, nghĩ là đệ tử của quý thành, liền cùng nhau đào bới ra, ai ngờ…"
"Thì ra đó là Lôi Quyển cùng Đường Nhị nương, hai người bọn họ đại khái thấy có người đào bới, liền phục xuống bất động theo dõi. Đợi bọn ta đào được một lối to, họ liền đột nhiên đánh ra, làm bị thương mười sáu, mười bảy người bên bọn ta. Ta và Tiên Vu tướng quân không phải là đối thủ của bọn họ. Mắt thấy bọn họ muốn lao ra, nhưng Đường Nhị nương lại chững lại, trừng mắt nhìn mặt đất. Lôi Quyển hỏi bà ta "Có chuyện gì?" Đường Nhị nương không đáp, chỉ nói với Lôi Quyển hai chữ; "Thì ra…" rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thuy-han/1389838/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.