Thích Thiếu Thương đón taxi chạy thẳng ra biển, nếu anh đoán không nhầm, giờ này Cố Tích Triều nhất định lại trốn đến đó.
Bãi biển đó khá xa, vào tảng sáng, biển xanh trời trong, tiếng sóng biển dào dạt, lại rất yên lặng.
Ngoại trừ ngư dân cùng mấy con thuyền phía xa xa chuẩn bị rời bến, trên bờ cát chỉ có một bóng người lẳng lặng ôm gối ngồi, ánh mắt chuyên chú mà hoang mang nhìn đường chân trời.
Gió biển lướt qua những sợi tóc rối tung trên trán cậu, gương mặt tái nhợt dưới ánh bình minh như mạ một lớp ánh sáng vàng nhạt, sườn mặt xinh đẹp lặng im như bức tượng điêu khắc, thiêng liêng, đau thương, khiến người ta không thể dời mắt.
Thích Thiếu Thương khẽ thở phào, may mà tìm được cậu, anh quả thật rất sợ cậu sẽ vĩnh viễn biến mất trong tầm mắt của mình.
Anh cùng Tích Triều quen nhau từ nhỏ, chỉ sợ ngày trước không một ai ngờ rằng quan hệ của họ sẽ biến thành như giờ, lại làm ra chuyện thế kia nữa.
Tuy nói là khó cầm lòng, nhưng cảm giác gần gũi chân thật, mây mưa điên đảo, hồi tưởng lại, đến cả người thần kinh thô lỗ như Thích Thiếu Thương cũng cảm thấy hơi đỏ mặt, càng miễn bàn Cố Tích Triều ngày thường kiêu ngạo lại quật cường, cũng khó trách cậu vừa mới tinh mơ đã xấu hổ giận dỗi mà trốn mất tăm.
Huống hồ trước đó, cậu còn cùng anh đề cập việc chia tay, chỉ sợ lúc này trong lòng cậu vẫn đang mâu thuẫn như trước thôi.
Thích Thiếu Thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thuy-han-dong-nhan-phi-thuong-ai-tinh/2034192/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.