“Thích Thiếu Thương, em đi theo tôi!” Trưởng khoa Lâm đen mặt quăng lại một câu, xoay người bước ra cửa.
Thích Thiếu Thương hơi sửng sốt, quay đầu lại bất an nhìn thoáng qua Cố Tích Triều, rồi mới vội vàng đi theo ra ngoài.
Cố Tích Triều có hơi lo lắng đứng dậy vừa mới định đuổi theo, lại bị hội trưởng Lý giơ tay ngăn cản, “Tiểu Cố, chúng ta nói chuyện đi.”
Cố Tích Triều liếc mắt nhìn quanh ngoài cửa, đã nhìn không thấy bóng dáng của Thích Thiếu Thương nữa, nhìn đến hội trưởng Lý thần sắc đã bình tĩnh lại, Cố Tích Triều gật đầu.
Hội trưởng Lý thong thả bước đến sofa ngồi xuống, chỉ chỉ vị trí trống bên cạnh, nói, “Tiểu Cố, lại đây ngồi đi.”
Nhìn đến sofa, Cố Tích Triều không tự chủ đỏ mặt, hạ mắt đứng yên tại chỗ không động đậy.
“Lại đây ngồi, không sao cả!” Hội trưởng Lý rất hòa ái lặp lại lần nữa, Cố Tích Triều mới thấp thỏm bất an đi qua ngồi.
Thấy Cố Tích Triều vẫn không có ý định mở miệng giải thích, hội trưởng Lý thở dài, nói, “Kỳ thật em cùng Tiểu Thích, tôi nhìn ra được, hai em thân thiết không giống như chỉ là bạn bè, nhưng chung quy tôi không muốn nghĩ đến phương diện kia...... Tôi không thể hiểu được ý nghĩ của các em, tôi tin em không phải loại người xằng bậy, nhưng, chuyện hôm nay các em làm quả thực có chút thái quá......”
“Thái quá?” Cố Tích Triều cắt ngang lời ông, giọng nói không cao nhưng đầy kiên định, “Phải, em thừa nhận, chúng em ở trong văn phòng...... Quả thực không nên, là chúng em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thuy-han-dong-nhan-phi-thuong-ai-tinh/19107/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.