Tháng 5, toàn tỉnh hầu như rơi vào bị động, mọi khu vực đều xuất hiện tình trạng bệnh dịch SARS, số người bị nhiễm tăng nhanh một cách đáng sợ.
Bên trong sân trường bị phong tỏa thì hết thảy vẫn bình thường, nhưng phạm vi hoạt động bị thu hẹp, thanh niên hiếu động bị nhốt bên trong bốn bức tường, như cá chậu chim lòng không được tự do.
Nhưng nếu so với Thích Thiếu Thương bị nhốt trong phòng nhỏ cách ly, thì những người khác đều có thể tự do hô to vạn tuế!
Giống như căn phòng cách ly trong nội thành, trong phòng không điện thoại, không TV, máy tính càng miễn bàn, quả thực chẳng khác nào ngồi tù.
Ngồi tù còn có thể đi ra ngoài hóng hóng gió mà! Anh cả nửa bước cũng không được rời khỏi phòng này.
Thời điểm buồn bực hoặc là mơ màng say ngủ, hoặc là một mình lớn tiếng ca hát, hoặc là sẽ suy nghĩ lung tung.
May mắn trước khi trở về đã ở bệnh viên nhân dân tỉnh khám chứng nhận khỏe mạnh, tiểu khu nhà cô vì quản lý nghiêm ngặt nên chưa từng xuất hiện tình trạng bệnh dịch sars, anh mới có thể chỉ cần cách ly sáu ngày là đủ rồi, chứ không phải hai tuần, bằng không còn không bị buồn bực tới tinh thần phân liệt!
Trong thời gian cách ly thức ăn vẫn không tệ, một ngay ba bữa có chuyên trách phân công đưa tới, thịt cá mỗi ngày đều có.
Nhưng không có tinh thần ăn uống, dù cho ăn cũng ăn không biết ngon.
Tinh thần ăn uống của tôi a! Mỗi khi Thích Thiếu Thương cảm thán đến đây,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thuy-han-dong-nhan-phi-thuong-ai-tinh/19100/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.