Lại có thêm một người khác, Lý Phong, chính là chủ tịch của công ty cô đang làm việc. Anh ta đột nhiên một hai đòi ở lại nhà của cô, đuổi thế nào cũng không chịu đi. Cô không hiểu, vì sao anh lại thay đổi hoàn toàn so với ấn tượng ban đầu của cô, chẳng lẻ do anh ta ăn quá nhiều cà rốt trong khẩu phần ăn nên lúc này khiến đầu óc anh cũng mụ mẫm theo?
Lang Phi vừa nấu đồ ăn vừa lẩm bẩm:
"Nếu như không phải anh vừa cứu tôi thì tôi đã tống cổ anh đi từ lâu rồi."
Ở gần đó, Lý Phong đang ngồi trên sofa, bấy giờ đã cởi áo vest ra đặt cạnh bên mình, ngó về phía cô:
"Em nói gì tôi nghe không rõ?"
Lang Phi vội vã cười híp mắt huơ tay:
"À tôi nói hôm nay được chủ tịch thăm nhà thật vinh hạnh quá ấy mà!"
Lý Phong rời khỏi ghế, đi đến phía sau cô, hơi cúi đầu nhìn vào món cô đang nấu.
"Em nấu mì hả?"
"Nhìn mà không biết hay sao còn hỏi?"
Lang Phi nghĩ vậy, sau đó nhanh chóng nuốt câu nói vừa rồi xuống, bỏ hành và tiêu vào, làm ra bộ mặt thân thiện:
"Vâng thưa anh."
Lý Phong liếc nhìn vỏ của gói mì trên bếp.
"Sao chỉ nấu có một gói vậy?"
Cô tắt bếp, vớt mì vào bát, để đó một lúc cho nguội, mở cánh cửa tủ phía trên ra, bên trong chỉ có gia vị và mì gói, đáp lời anh:
"Chủ tịch à, tôi chỉ còn có bao nhiêu đây mì cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-yeu-trong-lua-han/2796155/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.