Lang Phi nghe câu "người phụ nữ của tôi" không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, muốn nói rằng "Chủ tịch, anh ăn quá nhiều cà rốt rồi." Nhưng cuối cùng vẫn chọn im lặng đứng một bên.
Lý Phong nắm chặt lấy tay Lang Phi không buông, Nghiên Trạch Dương thấy vậy nhếch miệng:
"Được thôi."
Nghiên Trạch Dương thẳng hướng về phía các quan khách, không quên ngoảnh đầu lại.
"Anh Lý Phong, có vẻ như anh rất quan tâm đến cô gái này thì phải, khiến em cũng thấy hiếu kì."
Lang Phi đứng trước cuộc xung đột vô duyên vô cớ này, khẽ lay tay áo Lý Phong hỏi nhỏ:
"Anh nói cái gì vậy chứ, sẽ gây hiểu lầm đó."
Anh ta cốc đầu cô liếc mắt:
"Con nít miệng còn hôi sữa đừng xen ngang chuyện của người lớn."
Lang Phi giữa chốn đông người bị anh ta gõ đầu, đương nhiên giận đến điên người, phồng hai má:
"Ai nói anh miệng tôi còn hôi sữa chứ? Tôi đã hai mươi lăm tuổi rồi."
"Nhỏ tuổi hơn tôi thì đều là con nít."
Lang Phi không thèm tranh cãi với cái đồ vô lý như anh ta, chỉ cau mày:
"Với lại ai là của anh chứ? Tôi... Tôi không phải thùng hàng hay đồ vật, cũng không thuộc quyền sở hữu của ai hết."
Lý Phong nghe cô nói vậy, khóe miệng nở nụ cười yêu hoặc, không đáp lời.
"Em học cách nói chuyện không có phép tắc này từ ai đấy?"
Cô bĩu môi:
"Vâng, thưa chủ tịch, tôi là Sở Lang Phi, và tôi không phải món hàng, đừng đem tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-yeu-trong-lua-han/2796150/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.