Phụng Vĩ Lạc cúi đầu, giấu vẻ giãy giụa trong mắt đi, bước đến uốn gối thi lễ: "Vĩ Lạc tham kiến Cửu vương gia, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế".
"..."
Đông Lăng Cửu không nói gì, lạnh nhạt nhận cái lễ của Phụng Vĩ Lạc, nhìn từ xa chỉ thấy nàng rất chật vật, giờ xem ra...
"Thật xấu", Đông Lăng Cửu thành thật nói.
Trong một năm chỉ nói một trăm câu, vậy mà lại cho Phụng Vĩ Lạc một câu, đúng là không đơn giản!
Nhưng Phụng Vĩ Lạc cũng không cảm thấy vinh hạnh, mà chỉ thấy trái tim chợt thắt lại.
Nàng ngẩng đầu nhìn Đông Lăng Cửu, lơ đễnh rơi vào trong cặp mắt đầy thâm thúy kia của hắn ta.
Đôi mắt đẹp quá.
Con ngươi đen láy lấp lánh rực rỡ giống như không trung vô tận khiến người ta say đắm.
Phụng Vĩ Lạc ngẩn ngơ ngóng nhìn, cả nửa ngày vẫn chưa dời mắt nổi.
Nhưng không ngờ điều này lại đụng vào nỗi kiêng kỵ của Đông Lăng Cửu.
"Phụng Vĩ Lạc!", Đông Lăng Cửu gắt, con ngươi đen bóng lạnh lùng toát ra sát khí buốt giá, ánh mắt nhìn Phụng Vĩ Lạc cũng có chút mất kiên nhẫn.
Đây là câu thứ hai!
"Cút..."
Đây là câu thứ ba!
Đông Lăng Cửu cầm quần áo trên tay ném lên người Phụng Vĩ Lạc, chẳng thèm nhìn nàng ta thêm cái nào, kiêu ngạo xoay người rời khỏi.
Phụng Vĩ Lạc kia cũng chẳng qua chỉ có thế! Một người phụ nữ cực kỳ nông cạn, suýt nữa hắn ta còn cho rằng nàng ta không giống người thường.
Khi xoay người lại, trong con ngươi của Đông Lăng Cửu cũng lộ ra chút thất vọng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-vuong-phi/915344/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.