Rõ ràng là nữ tử xuất thân từ nhà võ tướng, lại như một con chuột không dám ra ngoài ánh sáng, lén lút trốn trong góc nhà nhìn hắn, mỗi lần bị phát hiện lại đỏ mặt, cúi đầu vò khăn tay, nói thêm hai câu đã bắt đầu rơi nước mắt.
Không phải do Đông Lăng Tử Lạc nhớ rõ, mà là trước kia Phụng Vĩ Lạc luôn luôn là như vậy mỗi lần chạm mặt hắn.
Thế nên Đông Lăng Tử Lạc mới chán ghét Phụng Vĩ Lạc đến tận xương tủy như thế.
Phụng Vĩ Lạc nhìn Đông Lăng Tử Lạc cao cao tại thượng nhìn mình, thong dong đứng lên.
Quỳ gối dưới chân hắn để nói chuyện không phải là tính của Phụng Vĩ Lạc.
Tay chân cứng đờ, cứ như không phải thuộc về nàng, nhưng Phụng Vĩ Lạc vẫn gắng gượng để đứng thẳng nhìn Đông Lăng Tử Lạc, khóe môi khẽ cong lên, nhẹ giọng nói: “Đúng là không quen, nam tử như ngươi, tại sao ta phải biết”.
Đông Lăng Tử Lạc, Phụng Vĩ Lạc đã chết, dù không phải do ngươi làm, nhưng ngươi cũng không thoát khỏi dính líu, chuyện ngày hôm nay, ngươi lại sắm vai nhân vật gì?
“Phụng Vĩ Lạc, ngươi có ý gì?”, Đông Lăng Tử Lạc biến sắc.
Hắn không quan tâm Phụng Vĩ Lạc đứng lên từ khi nào, bởi vì ánh mắt của Phụng Vĩ Lạc, ánh mắt bi thương của nàng khiến Đông Lăng Tử Lạc hơi luống cuống, hệt như hắn là kẻ bạc tình nhất thiên hạ này vậy.
“Có ý gì?”
Phụng Vĩ Lạc cười khổ một tiếng, bước chân không vững nên phải lùi lại vài bước để giữ thăng bằng, sau đó nói:
“Ta có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-vuong-phi/915338/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.