Thấy Uyển Âm không từ chối. Nam nhân kia đứng lên, cởi quần xuống, lấy tiểu gia hỏa của mình ra…
“Huynh đệ, để ca lên trước”, nói xong lập tức đè xuống.
“Ngươi cứ chơi phía dưới, bọn ta chơi bên trên”, ba nam nhân khác cười đầy đê tiện, cởi quần của mình ra.
Vẻ mặt Uyển Âm đầy tuyệt vọng, lại không hề nhúc nhích.
Nam nhân đè lên người Uyển Âm, lại cho ngón tay vừa đen vừa thô vào hạ thân Uyển Âm chọc phá.
Nước mắt… Đã sớm lăn dài bên khóe mắt nàng ta, nàng ta muốn cắn lưỡi tự sát, lại phát hiện răng mình đã sớm bị Tây Lăng Thiên Đại đánh gãy.
Một giây sau, miệng nàng ta là bị nhét một thứ ghê tởm gì đó vào.
Không, đừng…
Ô ô… Miệng Uyển Âm phát ra âm thanh như tiếng thú khẽ rên.
Âm thanh đó chẳng những không có được sự thương hại của đám nam nhân kia mà ngược lại còn kích thích bọn họ, khiến họ trở nên nôn nóng.
Tiếng người của nam nhân vang lên trong căn phòng nhỏ bé.
“Ả kỹ nữ này, mới đó đã ướt rồi, đúng là loại chỉ để nam nhân đè ra làm mà”.
Nói xong, nam nhân bắt đầu thô bạo đẩy mạnh vào cửa động.
“Hưm, ha…”, nam nhân thỏa mãn gầm khẽ.
Loại nam nhân tham gia quân ngũ như bọn họ phải mất dăm ba năm mới có cơ hội chạm vào nữ nhân một lần, lần này cũng là lời to.
“Ưm…”, Uyển Âm rên lên một tiếng, đau đớn và nhục nhã cũng ập đến khiến nàng ta muốn chết ngất đi.
Nam nhân nhe răng cười, tiếp tục nhấp vào hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-vuong-phi/915336/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.