Đôi mắt bất an nhìn chằm chằm xuống đất, thế nào cũng không dám nhìn Phụng Vĩ Lạc một cái.
Phụng Vĩ Lạc hài lòng gật đầu: "Đi theo ta".
Nói xong, Phụng Vĩ Lạc lạnh lùng liếc nhìn đám người, đi ra khỏi thành dưới cái nhìn chăm chú của đám đông, trong bước đi có hơi luống cuống nhưng lại toát lên cảm giác ung dung hào hoa phú quý không nói rõ ra được thành lời...
Hôm nay không thể vào thành được, túi điều trị tạm thời cứ để lại trong Phụng phủ, dù sao ngoài nàng ra cũng không ai có thể mở ra được, cho dù có mở ra thì người ở thời đại này cũng không biết cách dùng.
Chỉ cần nàng còn sống thì sẽ có cơ hội lấy lại túi điều trị thôi!
Về phần hôn lễ?
Phụng Vĩ Lạc nói: Mặc kệ hắn.
Hành động tự nhiên hào phóng, khí chất kiêu ngạo bất phàm này khiến đám đông vội vàng thu hồi thần sắc hèn mọn lại, dường như dùng ánh mắt tục tĩu để đánh giá nữ tử thanh quý vô song này là một việc rất đáng khinh vậy.
Nơi Phụng Vĩ Lạc đi qua, mọi người đều lập tức lùi lại nhường đường cho nàng đi.
Thế là người xây xem tách thành hai hàng, trở thành cảnh tượng tiễn chân người đi.
Mọi người nhìn Phụng Vĩ Lạc, người này rỉ tai người kia...
Cô nương này không phải là một kẻ ngốc đó chứ?
Nếu không thì sao cô nương này lại ra khỏi thành? Bộ dạng thế này vừa sáng sớm định đi đâu?
Phụng Vĩ Lạc đã thu hết vẻ hoài nghi trong ánh mắt của mọi người vào đáy mắt, ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-vuong-phi/915332/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.