Phó Minh trơ mắt nhìn Phó Cửu Ca cùng Phó Huyền vui vẻ rời đi. Phụ hoàng hắn cao lãnh tàn độc ai không biết. Chỉ cần thấy nhị hoàng ca do có ý định lấy lòng người liền bị bẻ gãy hết tay chân, trở thành kẻ tàn phế đã khiến lòng người sợ hãi.
Còn ai dám tái phạm sao?
Tất nhiên không! Trong cuộc đời Phó Minh chưa bao giờ có khái niệm gần gũi với phụ hoàng chứ đừng nói đến được người ôm. Từ khi sinh ra đã phải đâm đầu vào vòng xoáy tranh đấu để chiếm lấy sự tán thưởng của đế vương. Cảm giác có tình thương của người cha vốn đã xa xỉ.
Vậy mà hôm nay lại thấy được cảnh cha con thân thiết như vậy, Phó Minh trong lòng khó chịu vô cùng. Gã dù có nỗ lực như thế nào đi chăng nữa cũng không nhận nổi một ánh nhìn thỏa mãn của người. Nhưng Phó Cửu Ca cho dù làm sai vẫn được phụ hoàng yêu thương.
Thật bất công!
"Tam hoàng tử, người ghen tị sao?"
Thẩm Hàn nheo mắt nhìn gã, trong tâm bắt đầu tính kế làm sao để bản thân có thể vui vẻ. Chia rẽ huyết thống là một chuyện rất thú vị. Mà nếu họ chém giết lẫn nhau lại càng vui hơn. Thẩm Hàn càng nghĩ lại càng phấn khích. Ý định xấu xa lóe lên nơi đáy mắt.
Phó Minh bị nói trúng tim đen, khuôn mặt đỏ bừng. Gã không ngừng lắp bắp
"Ta...ta việc gì phải ghen tị với tên sắp chết như hắn. Thái y nói rồi, Phó Cửu Ca chỉ có thể sống nhiều nhất tới năm 20 tuổi. Đến lúc đó nó còn cản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-van-menh/1778727/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.