Hoa Yên Vũ hô hấp càng ngày càng nặng nhọc, mùi máu tanh nồng xộc lên mũi khiến cảm giác buồn nôn ập tới. Y tay chân mềm nhũn, gần như mất đi cảm giác mà lảo đảo. Tiểu Lan vội vàng đỡ lấy y, không ngừng hét to muốn mấy tiểu tử vây quanh kia giúp đỡ mời thái y. Nhưng ai cũng bỏ ngoài tai, họ chỉ đứng một bên xem trò vui thôi.
Thiếu niên mập ú mặt tái mét lồm cồm bò dậy trốn đi. Dù sao Phó Cửu Ca cũng là hoàng tử thân phận cao quý, cho dù không được sủng nhưng y xảy ra chuyện cậu ta nhất định không thoát khỏi tội. Càng nghĩ càng sợ, thiếu niên chỉ muốn ngay lập tức rời khỏi đây thôi.
"Điện hạ, người bình tĩnh. Hít thật sâu rồi từ từ thở ra. Đúng rồi, người làm tốt lắm."
"Tiểu Lan, ta khó chịu quá."
Hoa Yên Vũ đuôi mắt ươn ướt đỏ hoe, đè chặt ngực trái. Y chưa từng cảm thấy bất lực như hiện tại. Đau đớn chỉ muốn chết đi. Lúc này mới thấy Phó Cửu Ca kia thật kiên cường làm sao. Y có thể nhẫn nhịn suốt 15 năm qua. Quả là phi thường.
"Có chuyện gì ở đây?"
Không gian bỗng vang lên giọng nói từ tính âm trầm. Hoa Yên Vũ lờ mờ trông thấy bóng dáng một nam nhân cao lớn, long bào mũ ngọc uy nghiêm. Hắn nhíu mày nhìn đám người khiến bọn chúng tay chân bủn rủn, ngay lập tức quỳ sụp xuống hành lễ.
"Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế."
Thì ra là đế vương trong truyền thuyết sao? Hoa Yên Vũ thật muốn chiêm ngưỡng thánh nhan của hắn. Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-van-menh/1778725/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.