Hoa Yên Vũ do mệt mỏi, đặt lưng xuống giường đã thiếp đi. Y co gọn trong chăn, chỉ thò mỗi khuôn mặt ra khỏi. Điều này khiến Lãnh Diệc Hiên không nhịn được cười. Bạch Cửu Châu lúc nào cũng ra vẻ trầm ổn, trưởng thành hiện tại lại như mèo con sợ lạnh. Nhìn kĩ cũng thật đáng yêu.
"Cửu Châu, ngươi không thể đối xử với ta tốt một chút sao?"
Buổi sáng thức dậy, tâm tình Hoa Yên Vũ vô cùng tốt. Có lẽ do anh chồng nằm bên cạnh, y ngủ rất ngon, không còn cảm giác mệt mỏi như hôm qua. Ngược lại, Lãnh Diệc Hiên lại uể oải, quầng mắt như gấu trúc. Đêm qua hắn đều trằn trọc. Mùi thảo dược trên người Bạch Cửu Châu khiến hắn không tài nào ngủ nổi. Cuối cùng phải trừng mái nhà cả đêm.
"Tiểu Hiên, đệ bị bệnh sao?"_Mạnh Quân thấy hắn như vậy liền lo lắng, đặt tay lên trán hắn thử nhiệt độ.
"Không có, đệ là người tu hành sao có thể dễ bị bệnh như vậy. Chỉ là đêm qua nghĩ chút chuyện thôi."_Hắn cười dịu dàng, nắm lấy tay cậu "Huynh không cần lo."
Mạnh Quân đột nhiên bị hắn làm như vậy, khuôn mặt đỏ bừng. Cậu chỉ 'ừm' một tiếng, xấu hổ chạy đi. Lãnh Diệc Hiên thấy cậu ngại ngùng thật đáng yêu, nhìn theo bóng lưng Mạnh Quân cười tủm tỉm.
"Ngươi cười cái gì?"_Hoa Yên Vũ bất ngờ xuất hiện phía sau khiến Lãnh Diệc Hiên giật mình. Hắn thu lại nụ cười, vẻ mặt trở về như thường ngày.
"Sư tôn, đại sư huynh đến rồi."
"Ta biết."_Nói rồi không để ý đến hắn, một đường đến phòng đặt thi thể. Lãnh Diệc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-van-menh/1778695/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.