Vạn Ngọc Như thấy thiếu niên trên người đầy máu nằm bất tỉnh nhân sự ở dưới đất, tâm tình không tự chủ được cả người nàng khẽ run lên, hai hàng lệ chợt tuôn rơi.
Bất chấp trong người đang mang bệnh, Vạn Ngọc Như không kìm được lòng mình, nàng nhoài người về phía thiếu niên ngả người ngồi dưới đất bên cạnh hắn.
Sau đó hai tay nàng đặt lên vai thiếu niên rồi dùng hết sức đẩy lay động bờ vai hắn, trên mặt nàng tỏ ra rất lo lắng miệng thì thều thào vừa khóc vừa gọi với giọng nói run run: " Đại ca ! Huynh làm sao vậy, huynh mau tỉnh dậy, mau tỉnh dậy."
Gọi vài câu nhưng vẫn không thấy thiếu niên có động tĩnh gì, Ngọc Như quay người lại đưa mắt nhìn Hà đại phu mếu máo. "Hà đại thúc, thúc xem huynh cháu."
Hà đại phu ngồi gần đấy thấy vậy chỉ khẽ lắc đầu vài cái nhưng không nói gì cả, lão liền rời khỏi ghế đứng dậy đi lại bên cạnh thiếu niên rồi kiểm tra cả người y một lượt. "Nó không sao, vết thương ngoài da không có gì đáng ngại, chỉ là do mất sức quá nhiều nên mới bất tỉnh như vậy, cứ để nó nghỉ ngơi một chút sẽ tỉnh lại thôi".
Nói xong, Hà đại phu lấy trong người ra một viên thuốc nhỏ bằng đầu đũa cho vào miệng thiếu niên rồi quay qua Lâm Thiết Sơn trừng mắt nhìn hắn hỏi: "Lâm tổng quản, rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Ngài còn muốn giấu ta nữa sao?"
Bị Hà đại phu dùng ánh mắt trách cứ nhìn chằm chằm vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-tu-tien/2399937/quyen-1-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.