Chương trước
Chương sau
Ngồi bên cạnh Diệp Khôn, Tiểu Bạch dường như không có bất kỳ lo nắng nào cho hắn cả, nó chỉ ngồi đó chăm chú nhìn hắn, như đang chờ đợi điều gì đó.

Lúc trước ở dưới hồ, Tiểu Bạch thấy Diệp Khôn kêu lên đau đớn, rồi bị chìm xuống hồ, nhưng nó chỉ hơi hốt hoảng vì bị giật mình, bởi tiếng la của hắn mà thôi, lúc đó nó định lo cho hắn, nhưng về sau đã nghĩ lại, bởi vì nó đã nhớ tới một chuyện, mà chuyện này là chuyện mừng, cho nên nó mới để mặc hắn như vậy.

Sở dĩ, Tiểu Bạch có thái độ như thế đối với Diệp Khôn, là vì nó biết, lúc đấy không thể giúp gì cho hắn cả, trước kia chính nó cũng đã trải qua việc này, và chỗ tốt nó nhận được tương đối nhiều, mà trong lần trước khi nó trải qua, cũng không có gì nguy hiểm cả, cho nên nó mới bình tĩnh ở một bên không lo lắng điều gì cả.

Có điều, Tiểu Bạch đã nhầm lẫn tệ hại, nó đâu biết rằng cơ cấu thân thể, cũng như kinh mạch, cùng với thể lực giữa con người và yêu thú hoàn toàn khác nhau.

Tiểu Bạch tuy còn nhỏ, nhưng từ khi sinh ra nó đã là một yêu thú, nếu so với Diệp Khôn, thì thân thể nó mạnh mẽ hơn hắn rất nhiều, bởi vậy, nó mới có thể dễ dàng vượt qua.

Ngược lại, Diệp Khôn thì khác, thân thể của hắn không được mạnh mẽ bằng nó, vì vậy để vượt qua quá trình dịch kinh tẩy tủy này, thì phải đòi hỏi hắn, không những có nghị lực hơn người, mà còn phải có ý trí quật cường, thì mới có thể chịu đựng mà vượt qua được, nếu không chắc chắn sẽ bị đứt hết kinh mạch mà chết.

Cũng may, Diệp Khôn dựa vào ý trí và nghị lực của hắn, cuối cùng cũng đã miễn cưỡng vượt qua, hiện tại hắn vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh, nhưng thật ra trong cơ thể hắn đang có sự chuyển đổi chậm rãi của kỳ kinh bát mạch, cũng như toàn bộ kinh mạch trên cơ thể, vì vậy hắn vẫn chưa thể nào tỉnh dậy ngay được.

Lúc này trong cơ thể hắn có hai luồng hắc bạch linh khí thay nhau qua lại, chúng chậm rãi đang chuyển đổi cho nhau, đem kỳ kinh bát mạch của hắn bồi bổ và tẩy rửa.

Nói một cách đúng hơn, hắn đang ở vào trạng thái Dịch Kinh Tẩy Tủy.

***

Trong một gian mật thất, bên dưới lòng đất của Hồi Xuân Đường.

Lúc này, có hai lão giả đang ngồi đối diện nhau bên một cái bàn tròn, trên mặt hai người tràn đầy vẻ lo lắng, dường như bọn họ đang gặp phải chuyện gì đó rất hệ trong.

Hai người này không phải ai khác, đó chính là Hà Nhất Quy và Trần Dương.

“Ngươi thấy chuyện này nên giải quyết thế nào?” Hai người ngồi đăm chiêu, một lúc lâu sau Hà Nhất Quy mới cất tiếng.

“Ài! Chuyện này còn giải quyết thế nào nữa, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi nơi đây thôi.” Trần Dương thở dài một tiếng nói, chuyện đã đến nước hệ trọng rồi, hắn cũng không có cách nào giải quyết tốt hơn ngoài việc rời khoi đây.

“Đúng thế! Cũng chỉ còn cách này thôi, thật không ngờ lần này chúng ta ra ngoài lại để cho kẻ thù nhận ra.” Hà Nhất Quy gật đầu đồng ý, hơi chút hối hận nói.

Nếu không phải hai người chủ quan, trong lúc ra ngoài vô tình để lộ thân phận của mình, đã khiến cho kẻ thù năm xưa nhận ra và tìm đến sinh sự, thì hai người cũng không đến nỗi nào phải lâm vào bước đường cùng này.

“Chuyện này cũng không thể nói trước được, cũng không thể tự trách ta và ngươi được, đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi, chúng ta cũng không còn như xưa nữa, dung mạo đã thay đổi rất nhiều, thế mà lão quỷ kia vẫn có thể nhận ra được, may mà khi đó chúng ta đã nhanh trí, nên mới thoát được khỏi lão chạy về đây.” Trần Dương nhớ lại sự việc xảy ra khi đó, lão tỏ vẻ miễn cưỡn an ủi.

“Chỉ là…bây giờ chúng ta nên đi đâu đây?” Ngừng lại một lúc, Trần Dương nghĩ đến việc sau này hỏi.

“Vấn đề này cũng không khó, như vậy đi, chúng ta hãy đến Thanh Châu.” Hà Nhất Quy suy nghĩ một chặp nói.

“Thanh Châu? Cũng được. Nhưng chúng ta nên tới chỗ nào Thanh Châu? Tuy ở đó cách xa chỗ này, nhưng cũng phải tìm một nơi nào an toàn mới được.” Trần Dương thấy Hà Nhất Quy nhắc đến Thanh Châu thì hơi ngạc nhiên, chỗ đó không phải lúc trước lão Hà đã ở đó sao, bây giờ lại quay về đó, không biết là có an toàn không.

“Chúng ta sẽ đến Hà Gia Thôn, ở đó ta có một hiệu thuốc, tuy không lớn lắm, nhưng cũng đủ để cho chúng ta tiếp tục nghiên cứu y thuật, hành nghề cứu người. Hơn nữa ở đó cũng là một vùng quê nghèo, ít người qua lại, nên ở đó rất an toàn, với lại ở đó ta cũng có nhiều bằng hữu, giao tình cũng không tệ, có thể nhờ cậy được.” Hà Nhất Quy thấy sắc mặt của Trần Dương nên đã đoán ra được suy nghĩ của lão, bèn nói.

“Thế cũng tốt. Chúng ta tuổi cũng đã cao rồi, ở một nơi như thế, ẩn cư nhàn nhã sống hết đời là được rồi.” Trần Dương nghe vậy thấy cũng hợp lý, dù gì Hà Nhất Quy đã ở đó mấy chục năm rồi, nếu chỗ đó không an toàn thì với tính cách của lão ta thì lão ta chắc chắn sẽ không tới, bây giờ lão bảo tới đó thì cũng yên tâm.

“Cứ quyết định như vậy. Sáng sớm mai chúng ta sẽ lên đường, có điều Diệp Khôn đã mất tích một tháng nay, khiến ta rất lo lắng. Không biết nó có xảy ra chuyện gì không? Lần này trở về, nên nói thế nào cho người nhà nó đây.” Hà Nhất Quy đưa ra quyết định, đột nhiên ông nghĩ tới Diệp Khôn buồn rầu nói.

“Ngươi không cần phải như vậy, ta thấy tiểu tử Diệp Khôn này phúc khí tề thiên, tiền đồ rất rộng lớn, nó phúc lớn mệnh lớn nhất định không có chuyện gì xảy ra đâu.” Trần Dương thấy Hà Nhất Quy buồn về chuyện Diệp Khôn mất tích, vội an ủi nói.

“Cũng chỉ mong là như vậy. Hy vọng sẽ không có chuyện gì xảy ra với nó.” Hà Nhất Quy thở dài một tiếng, nói.

“Được rồi. Ta đi cho người chuẩn bị, sáng mai còn lên đường.” Trần Dương đứng dậy nói một câu, sau đó lão cất bước rời khỏi mật thất.

Lúc này, trong mật thất chỉ còn lại một mình Hà Nhất Quy ngồi trầm tư.

“Diệp Khôn, con nhất định đừng có xảy ra chuyện gì, ta bây giờ trở về Hà Gia Thôn chờ con.” Một lúc lâu sau, Hà Nhất Quy đứng dậy thì thào nói một câu rồi cũng rời khỏi mật thất mà đi ra.

***

Lúc này là giữa trưa, tại căn phòng trước kia Diệp Khôn và Tiểu Bạch biến mất.

Đột nhiên, một tia sáng lóe lên, sau đó liền xuất hiện một thanh niên chừng hơn hai mươi tuổi, tướng mạo của thanh niên này rất bình thường, hắn mặc một bộ đồ màu xám, trên vai còn có một con khỉ trắng đang ngồi, nhìn rất tinh ranh.

Thanh niên vừa xuất hiện, thì một màn khó tin xảy ra.

Lấy mắt thường cũng có thể thấy được, khuôn mặt thanh niên này dần biến đổi, dường như trẻ lại hơn mười tuổi, bề ngoài nhìn vào chỉ là một thiếu niên chừng mười sáu tuổi mà thôi, nhưng trên người thiếu niên này lại toát ra một khí chất không hề giống với người bình thường chút nào cả.

Thiếu niên này không phải ai xa lạ, đó chính là Diệp Khôn và Tiểu Bạch đã mất tích từ lâu.

Diệp Khôn đưa mắt nhìn xung quanh, trong lòng hắn chợt cả kinh, đây hoàn toàn chính xác là căn phòng trước kia hắn ở, có điều bây giờ nó đã trở thành một căn phòng hoang.

Xung quanh, cánh cửa, bàn ghế, ngổn ngang dưới đất, mạng nhện chăng khắp nơi, nhìn kỹ lại thì vẫn thấy được một ít dấu vết của sự đập phá để lại.

“Thật không ngờ, nơi đây lại biến thành như thế này. Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?” Diệp Khôn kinh ngạc nhìn qua gian phòng một lượt nói.

“Chẳng nhẽ trong mười năm qua, Hồi Xuân Đường lại có biến cố gì lớn, nên mới thành ra thế này, không biết sư phụ và Trần thúc thế nào rồi.” Diệp Khôn đứng lặng tại chỗ, thật lâu sau mới thì thào mở miệng.

***

Sau khi Diệp Khôn bị bất tỉnh, hắn đã mất thời gian gần tám năm mới có thể tỉnh dậy.

Trong khoảng thời gian đó Tiểu Bạch rất lo lắng cho hắn, nó nhớ trước kia, nó cũng bị như Diệp Khôn, nhưng nó chỉ mất khoảng một năm là có thể tỉnh dậy rồi, đằng này đã qua một năm, thậm trí là năm năm, rồi đến bảy năm hắn vẫn chưa tỉnh dậy.

Lo lắng cho Diệp Khôn, nhưng Tiểu Bạch cũng thúc thủ vô sách không thể làm gì được, cho nên trong thời gian đó, nó vẫn luôn ngồi bên cạnh hắn, vừa luyện công vừa chông chừng hắn và chờ đợi.

Cuối cùng vào một ngày của năm thứ tám, Diệp Khôn đột nhiên mở mắt tỉnh dậy, khiến cho Tiểu Bạch hết sức vui mừng.

Diệp Khôn tỉnh lại, hắn dường như không biết chuyện gì đã xảy ra đối với mình cả, điều duy nhất hắn nhớ là, hắn xuống hồ ngâm mình với Tiểu Bạch, sau đó thì bị hai luồng sức mạnh nào đó xâm nhập vào cơ thể, nó khiến hắn ngất đi, cho đến bây giờ mới tỉnh dậy.

Lúc đấy, Diệp Khôn phát hiện cả người hắn hoàn toàn biến đổi, mà biến đổi như thế nào, nhất thời hắn chưa nhận ra.

Sau khi định thần lấy lại sự bình tĩnh, hắn đã phát hiện ra pháp lực trong cơ thể rất dồi dào, hắn đã thử kiểm tra thì phát hiện, hắn đã trực tiếp đạt tới Luyện Khí Kỳ tầng mười.

Biết được điều này, Diệp Khôn vừa kinh ngạc, vừa mừng vừ sợ, mặc dù vậy trong lòng hắn đại hỷ, tu vi đã tăng tiến khá nhiều, hắn mừng không sao tả xiết, có rất nhiều pháp thuật cơ bản hắn có thể tu luyện rồi.

Không những thế, hắn còn phát hiện ra sự khác thường ở Tiểu Bạch, sau khi dùng thần thức đảo qua người của nó, hắn giật mình kinh hãi mãi không thôi.

Tiểu Bạch đã tiến gia lên yêu thú cấp một đỉnh phong.

Đúng vậy, từ linh áp trên người Tiểu Bạch phát ra, hắn cảm thấy rất mạnh mẽ, so với miêu tả trong sách thì linh áp của nó đúng là đã đạt đến cảnh giới của yêu thú cấp cấp một đinh phong, chỉ kém một chút nữa thôi là nó đã trở thành yêu thú cấp hai rồi.

Cả hai cùng lúc đều tấn cấp, Diệp Khôn mừng ra nước mắt, hắn không biết sau khi bị ngất đi, cơ thể mình và cả Tiểu Bạch rốt cuộc là đã trải qua biến cố gì, thế nhưng với tình trạng lúc này đối với hắn và nó mà nói, đó là một chuyện rất tốt rồi.

Tu vi của Tiểu Bạch đã tăng tiến, như vậy từ nay hắn sẽ có một trợ thủ đặc lực, tuy không dám nói vô địch thiên hạ, nhưng khi đi lại trên giang hồ, nhất định hắn sẽ không sợ bất kỳ một kẻ nào nữa.

Kể cả ở tu tiên giới cũng vậy, chỉ cần dưới Trúc Cơ, hắn cũng đã tự tin phần nào rồi, không sợ bất kỳ kẻ nào nữa.

Thời gian tiếp đó, hắn và Tiểu Bạch đã trở về động phủ để nghỉ ngơi.

Về đến động phủ, Diệp Khôn và Tiểu Bạch sau khi nghỉ ngơi hơn một ngày, hắn và nó đã chia nhau ra, hắn thì tiến vào phòng luyện công, còn nó thì tiến vào phòng linh thú, cả hai đều có mục đích như nhau, đó là ngồi xuống tu luyện.

Diệp Khôn đem những tầng tiếp theo của Luân Chuẩn Công tiếp tục luyện, từ tầng năm đến hết tầng chín, hắn luyện một mạch hết sức trôi chảy, chỉ khi đến tầng thứ mười, hắn luyện rất vất vả.

Khi tu luyện tới mức đỉnh phong của tầng thứ mười rồi, Diệp Khôn lại tiếp tục đột phá bình cảnh để tiến giai lên tầng mười một.

Để tránh lặp lại vết xe đổ như lúc trước, hắn bỏ ra mấy ngày trời nghiên cứu lại Luân Chuyển Công từ đầu đến cuối, sau đó tu luyện pháp lực thêm vài ngày nữa, đợi cho đến khi pháp lực dồi dào, tinh thần sảng khoái mới bắt đầu đột phá bình cảnh.

Những tưởng lần nà chuẩn bị chu đáo không có gì sai sót, Diệp Khôn rất tin tưởng để đột phá lên tầng thứ mười một, thế nhưng, bi kịch lại xảy ra với hắn giống như lần trước đột phá từ tầng bốn lên tầng năm.

Hắn thử rất nhiều lần, nhưng vẫn không thể đột phá được bình cảnh, về sau ngẫm lại, hắn đã nghĩ ra được một vấn đề, thế nhưng hắn vẫn chưa dám khẳng định, hắn đợi để khi nào ra khỏi chỗ này thì sẽ thử nghiệm xem sao, đến lúc đó mới dám chắc được.

Kế đó, hắn bỏ qua việc đột phá bình cảnh, rồi hắn đem túi trữ vật lấy được của Tụy Đống ra xem.

Đem túi trữ vật dốc ra, Diệp Khôn thu được hơn một trăm viên linh thạch cấp thấp, hai mươi viên linh thạch cấp trung, vài tấm phù lục, ba bình đan dược, một số tài liệu luyện khí và luyện đan, một vài pháp khí, trong đó có một cây tiểu đao và một bộ đạo cụ khiến cho hắn phải để ý, cuối cùng là ba cái ngọc giản.

Những thứ này lần đầu Diệp Khôn nhìn thấy, mặc dù vậy hắn vẫn biết được lai lịch của nó, lúc đó hắn mừng như điên, đúng là thân gia của một cao thủ Trúc Cơ có khác, rất giàu có.

Tuy nhiên, Diệp Khôn không vội, hắn xem qua chúng rồi lại cất đi ngay, hắn chỉ để lại ba cai ngọc giản mà thôi.

Sau khi xem qua ba ngọc giản, hắn đại khái biết được thân thế thực sự của Tụy Đống, một cái trong đó có ghi chép về thế của lão và lịch sử phát triển của Hồi Phong Cốc.

Còn một cái ngọc giản khác ghi chép lại công pháp cơ bản của Hồi Phong Cốc, một cái nữa có ghi chép lại Phụng Long Hỏa Công, đây là một công pháp thuộc dạng tam lưu tầm trung, dành cho tu sĩ có linh căn thuộc hệ hỏa tu luyện.

Đạt được công pháp này, Diệp Khôn rất vui mừng, hiện tại Luân Chuyển Công hắn đã không tu luyện thêm được nữa, cho nên hắn đã lấy Phụng Long Hỏa Công để tu luyện.

Thời gian cứ thế thắm thoát trôi qua, nhờ vào điều kiện tốt ở đây, chỉ trong thời gian ngắn Diệp Khôn đã tu luyện tới tầng thứ chín của Phụng Long Hỏa Công tới mức đỉnh phong.

Điều mà khiến hắn vui mừng là, hắn đã thử qua Phụng Hỏa Long Công, thì thấy uy lực của công pháp này mạnh hơn rất nhiều so với Luân Chuyển Công mà hắn đã từng luyện.

Chỉ đáng tiếc là hắn không thể tu luyện lên tầng thứ mười của Phụng Hỏa Long Công được, dường như pháp lực của hắn không đủ, có lẽ phải đợi khi tu vi của hắn đạt Luyện Khí Kỳ tầng mười một mới có thể tu luyện tiếp.

Sau đó hắn đã đem tất cả pháp thuật của Luân Chuyển Công và pháp thuật cơ bản của Hồi Phong Cốc ra tu luyện, trong đó có Nội Thị Thuật, Vọng Nhãn Khí, Ẩn Nặc Thuật,... cùng với một vào bí thuật khác.

Trong khi tu luyện những pháp thuật này, Diệp Khôn vẫn không quên đem Vạn Kiếm Quyết ra tu luyện đến mức thành thục, tùy tâm sử dụng, hiện tại nếu hắn thi triển ra thì uy lực của nó không còn như xưa nữa, mà đã mạnh hơn rất nhiều lần rồi.

Bên cạnh đó, Ảo Ảnh Mê Tung Bộ và Tích Dương Chỉ cũng vậy, hắn đã tu luyện tới mức đại thành, trên giang hồ bây giờ khẳng định hắn sẽ không có đối thủ.

Chớp mắt cái lại thêm hai năm nữa trôi qua, đến lúc này thì Diệp Khôn không còn gì để tu luyện nữa, những gì hắn có thể tu luyện thì đã tu luyện thành hết rồi, cuối cùng hắn đành phải nghĩ đến việc rời khỏi chỗ này, rồi tìm cách để tăng tiến tu vi, chứ cứ ở chỗ này hắn không thể tấn cấp được.

***

Về sau hắn gọi Tiểu Bạch tới, rồi cùng với nó rời khỏi chỗ này, khi xuất hiện tại căn phòng cũ năm xưa, thì bắt gặp hoàn cảnh này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.