Chương trước
Chương sau
Nói đến việc gia nhập một môn phái tu tiên, thử hỏi tán tu như bọn họ ai lại không muốn chứ, chẳng qua, để đạt được đủ điểu kiện của các môn phái đưa ra, thì lại khó càng thêm khó.

Hầu hết tán tu đều là những người may mắn, khi sinh ra trong người có linh căn, và hữu duyên đạp lên con đường tu tiên.

Đa phần bọn họ tư chất linh căn đều không cao, chỉ có một vài người, trong số hàng trăm người may mắn linh căn có chỗ ưu dị hơn người, thì mới dễ dàng được cái môn phái nhắm chúng mà thu nhận.

Còn lại những người tu chất bình thường, các môn phái không thèm để mắt tới, vì có thu nhận bọn họ vào trong tông môn, cũng chỉ dư thừa làm tốn tài nguyên mà thôi. Chỉ có một vài trường hợp đặc biệt, mới phá lệ thu nhận những người như vậy.

Những vấn đề này, Diệp Khôn cũng có thể nhìn ra, trước mặt hai người này, có lẽ tư chất linh căn bình thường, nên mới ở chỗ này, nếu không, có lẽ cũng tìm đến tông môn nào đó để đầu nhập rồi.

“Đạo hữu, nếu muốn gia nhập một tông môn nào đấy, thì cũng không phải không có cách.” Thiếu nữ thấy Diệp Khôn có vẻ trầm tư vội nói.

“A. Có cách? Cô nương, có thể cho tại hạ biết được chăng?” Diệp Khôn nghe vậy, tỏ vẻ mong đợi hỏi.

“Chuyện này cũng không có gì. Tu tiên giới ở Việt Quốc chúng ta không ai là không biết, cứ cách năm năm, ở Linh Sơn sẽ mở một đại hội có tên là ‘Đại Hội Thăng Thiên’. Do sáu thế lực lớn, cùng nhau liên thủ, cùng nhau mở ra.”

“Đại hội này chiêu mộ tất cả tán tu ở khắp nơi, và các tông môn gia tộc tới tham gia thi đấu, sau đó dựa vào kết quả, sẽ chọn ra mười người đứng đầu, mười người này sẽ trực tiếp được các tông môn thu nhận vào làm để tử nội môn, nếu ai mà may mắn, rất có thể còn được một vị tiền bối Trúc Cơ Kỳ, thậm trí còn có lão tổ Kết Đan Kỳ nhắm trúng, thu nhận làm để tử cũng không biết chừng.” Thiếu nữ mở miệng nhẹ nhàng nói, trong lời nói có chút cao hứng lẫn hâm mộ.

“Như cô nương nói, Đại Hội Thăng Thiên này khi nào mới bắt đầu?” Diệp Khôn nghe thiếu nữ nói xong, trong lòng ngứa ngáy, đây đúng là cơ hội tốt để gia nhập một trong sáu đại phái lớn a.

“Theo như tiểu muội biết, thì hình như thời gian từ giờ tới lúc đó cũng không lâu lắm, cũng chỉ tầm bảy tháng nữa thôi.” Thiếu nữ suy nghĩ một chút nói.

“Bảy tháng, vậy cũng không lâu lắm. Đúng rồi, thế hai vị có tham gia không?” Diệp Khôn thì thào nói, sau đó như nghĩ tới điều gì vội hỏi.

“Đạo hữu nói đùa, hai chúng ta tư chất kém cỏi đâu có cơ hội tham gia, có điều đến lúc đó, chúng ta cũng sẽ tới. Một là, tới đó có thể trao đổi được một vài thứ mình cần từ các đạo hữu khác, hai là xem các vị đạo hữu thi đấu, để mở rộng tầm mắt.” Thiếu nữ khẽ cười nói.

“Thì ra là thế. Có điều muốn tới được Linh Sơn thì phải đi như thế nào? Xin cô nương chỉ giáo thêm.” Diệp Khôn gật đầu nói.

Thiếu nữ nhướng mày, đến cả Linh Sơn, một địa phương nổi danh của tu tiên Việt Quốc như vậy mà Diệp Khôn cũng không biết. Mặc dù là tán tu, chỉ ở một chỗ khổ tu, hơn nữa lại đạt đến Luyện Khi Kỳ tầng mười đỉnh phong, chẳng nhẽ lại không biết sao.

Trong lòng có chút nghi hoặc, nhưng nhìn bộ dạng của Diệp Khôn có vẻ đúng là không biết thật, thiếu nữ liếc nhìn hắn một cái cũng không nói gì. Dù sao đối phương cũng mạnh hơn mình, không nên hỏi nhiều, khiến cho đối phương tức giận. Đến lúc đó, sẽ mang họa vào người.

Nghĩ vậy, thiếu nữ khẽ lật tay một cái, trên tay liền xuất hiện một cái ngọc giản. Sau đó nàng đưa lên trán, bắt đầu phục chế lấy một tấm địa đồ.

Một lúc sau, nàng cầm ngọc giản ném qua cho Diệp Khôn nói: “Đây là địa đồ dẫn đường tới Linh Sơn, tiểu muội đã phục chế vào ngọc giản này rồi, đạo hữu hãy nhận lấy.”

Diệp Khôn thấy hành động của thiếu nữ có chút không hiểu, nhưng sau khi nghe thiếu nữ nói, cũng giơ tay bắt lấy ngọc giản, sau đó cũng làm theo thiếu nữ, đưa ngọc giản đặt nên trán, đồng thời thần thức chìm vào trong ngọc giản.

Thần thức của hắn vừa vào ngọc giản, liền nhìn thấy một tấm địa đồ được vẽ rất chi tiết và tỷ mỉ, trên địa đồ có một chỗ đánh dấu rất đậm, chỗ này chính là Linh Sơn, bên cạnh còn có một đoạn ghi chú nói rõ về nó.

Diệp Khôn xem xong có chút kinh ngạc, thật không ngờ miếng ngọc giản nhỏ này bên trong có thể vẽ một tấm bản đồ lớn như vậy, xem ra ngọc giản này ở tu tiên giới cũng tương tự như giấy ở thế tục, dùng để ghi chép lại tài liệu rồi.

“Đa tạ cô nương. À phải rồi. Hôm nay chúng ta gặp mặt ở đây cũng coi như có duyên, nói chuyện từ nãy tới giờ, vẫn chưa biết tên của hai vị. Tại hạ là Diệp Khôn, xin hỏi hai vị xưng hô thế nào.” Diệp Khôn nắm tay đa tạ một tiếng, sau đó hỏi.

“A. Thì ra là Diệp đạo hữu, Tiểu muội họ Mạc, tên gọi Tuyết Linh. Còn đây là nghĩa huynh kết nghĩa, tên gọi Cao Hùng.” Thiếu nữ thấy Diệp Khôn hỏi vậy cũng hơi kinh ngạc, quả thật nói chuyện đã hơn một canh giờ rồi, nhưng vẫn chưa biết tên tuổi đối phương là gì.

“Thì ra là Mạc cô nương và Cao huynh, hạnh ngộ, hạnh ngộ.” Diệp Khôn cười cười, nắm tay chào hỏi nói.

“Diệp huynh, hạnh ngộ, hạnh ngộ.” Thấy Diệp Khôn như vậy, Cao Hùng và Mạc Tuyết Linh cũng chào lại một câu.

“Phải rồi, hai vị thời gian gần đây thường chặn cướp tiêu, là để tìm gốc nhân sâm kia thôi sao? Nếu tại hạ đoán không nhầm, thì gốc nhân sâm đó hẳn là một chủ tài liệu của đan dược nào đó rồi.” Diệp Khôn như nhớ tới cái gì vội nói.

Đột nhiên thấy Diệp Khôn hỏi vậy, Cao Hùng và Mạc Tuyết Linh trong lòng có chút lo lắng, chẳng nhẽ đối phương sẽ nuốt lời.

Nhưng khi thấy thái độ của Diệp Khôn vẫn như thường, nên hai người cũng buông lỏng một chút, Mặc Tuyết Linh thở dài, hướng Diệp Khôn nói: “Diệp đạo hữu nói đúng, đạo hữu cũng là tán tu nên cũng biết đấy, chúng ta do phải tự lực cánh sinh mà tu luyện, không có ai trợ giúp. Cho nên để tăng tiến tu vi, vô cùng khó khăn, lần này ra ngoài, vô tình ta nghe được tin tức về gốc nhân sâm kia. Đúng lúc tiểu muội đang luyện chế Tán Linh Đan, mà dược liệu chính của nó cần là một gốc nhân sâm, phải có độ trưởng thành ngoài hai trăm năm. Vì vậy đã ra tay cướp về, chẳng qua chúng ta cũng không có cướp không của họ, như đạo hữu cũng thấy rồi đấy.”

Mặc Tuyết Linh vừa nói vừa liếc nhìn Diệp Khôn, đồng thời nhìn về đống vàng lá bên cạnh thùng xe, tâm tình bất định.

“Thì ra là thế. Tại hạ cũng thấy rõ, hai vị cũng là người tốt, chỉ đánh thuốc mê họ chứ không có ra tay sát hại. Như vậy đã khiến cho tại hạ khâm phục rồi, chẳng qua là, nếu các vị cướp đi gốc nhân sâm đó, sẽ dẫn đến họa sát thân cho những tiêu sư này, mặc dù họ có số vàng kia, nhưng cũng không thể hưởng thụ được” Diệp Khôn gật đầu đồng ý nói.

“Cái này...sao lại như vậy.” Diệp Khôn nói vậy, khiến cho hai người cũng hơi bất ngờ, nhất thời không hiểu.

“Các vị có lẽ ít qua lại trên giang hồ ở thế tục nên không biết rồi, ngược lại, tại hạ đã từng qua lại, và chứng kiến nhiều việc rồi đấy. Trên giang hồ ở thế tục, người ta rất coi trọng danh dự, nhất là những tiêu cục như thế này. Bình thường, những chuyến tiêu họ hộ tống, không may bị cướp, thì họ có thể bỏ ra một lượng tài phú lớn, để đền bù cho người ta và chịu giảm sút một chút về danh tiếng. Nhưng có những chuyến tiêu bọn họ áp tải, nếu bị cướp, không những thanh danh sẽ bị hủy, hơn nữa cả đội tiêu sẽ bị liên lụy mà dẫn đến họa sát thân.” Diệp Khôn bình tĩnh nói.

“Như vậy, theo đạo hữu nói, nếu chúng ta cướp đi gốc nhân sâm này, thì sẽ khiến cho đội tiêu này lâm vào họa sát thân.” Thiếu nữ nghe vậy thì nhíu mày hỏi.

Trên thực tế, đối với sự sống chết của đám người này, những người tu tiên như nàng cũng không có để vào trong mắt.

Chẳng qua, nàng và đại ca từ nhỏ lớn lên trong thế tục, lại là người có lòng dạ tốt bụng, nên khi cướp tiêu cũng không muốn ra tay sát hại bọn họ.

Có điều, nếu như Diệp Khôn nói đúng, thì lần này cướp tiêu, bọn họ tuy không trực tiếp giết đám tiêu sư này, nhưng cũng đã gián tiếp giết bọn họ rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.