Cước bộ của Diệp Khôn rất nhanh, hắn thi triển mã bộ lẩn vào giữa đám đông, thoáng cái đã không thấy đâu nữa.
Tào Vỹ âm thầm theo sau, khi thấy Diệp Khôn lẩn vào đám đông, hắn hơi cau mày, hắn liền đem thần thức tập chung lên người Diệp Khôn bám theo.
Bị thần thức của Tào Vỹ tập trung lên mình, Diệp Khôn không hề lo lắng gì, ngược lại trên khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười bí hiểm. Cước bộ gia tăng càng nhanh hơn, nhắm vào một góc nhỏ vắng người ở phía sau phường thị đi tới.
Tào Vỹ bám theo đến hẻm nhỏ phía sau phường thị, đột nhiên thần thức của hắn không cảm ứng được khí tức của Diệp Khôn nữa, trên mặt hắn tỏ ra đầy kinh ngạc không thể hiểu nổi.
“Chuyện này là sao? Vừa rồi còn cảm ứng được khí tức của hắn. Vậy mà chỉ trong chớp mắt, đã không thấy đâu nữa.” Tào Vỹ vừa kinh ngạc, vừa khó hiểu thầm nghĩ.
Nghĩ rồi, Tào Vỹ thả thần thức ra đến cực hạn, hắn tìm tòi khắp nơi, mọi ngóc ngách nhỏ không có bỏ qua. Nhưng mà, hắn đã tốn công phí sức, trong phạm vi thần thức của mình, hắn không tìm thấy manh mối nào cả.
Không hiểu vẫn là không hiểu, chẳng nhẽ đối phương cứ như vậy mà biến mất trước mặt hắn, dù gì cảnh giới của hắn cũng cao hơn đối phương những ba bậc đấy.
Trong khi, hắn đã tập chung thần thức lên người đối phương để theo dõi. Về lý, đối phương như vậy tuyệt đối không thể thoát khỏi sự giám sát của hắn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-tu-tien/2399792/quyen-2-chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.