Chương trước
Chương sau
Kiếm khí đầy trời, từng đợt từng đợt khuếch tán ra tứ phía tràn ngập cả lôi đài, cũng may xung quanh lôi đài có cấm chế ngăn cản, cho nên kiếm khí không thể lọt ra ngoài được.

Nhưng áp lực của kiếm khí vậy mà cứ thế xuyên qua cấm chế lan tỏa ra ngoài, và cũng lan qua những lôi đài kế bên. Nhưng những lôi đài bế bên do ảnh hưởng của trận đấu, nên những người bên trong cũng không cảm thấy gì khác biệt lắm. Ngược lại, những người ở ngoài quan chiến, lại cảm thấy hít thở không thông.

Nhìn một màn này, dường như tất cả những người có mặt ở đây đều tỏ ra kinh ngạc xen lẫn sợ hãi.

Đám cao thủ Trúc Cơ Kỳ ngồi trên vị trí thượng tọa, cũng đứng ngồi không yên, trong lòng mỗi người cũng dẫy lên từng đợt rung động đầy tri ý.

Lúc này đáng ra Diệp Khôn phải bị truyền tống ra ngoài, thế nhưng không biết bên trong đó đã xảy ra chuyện gì mà khiến cho hắn không thể truyền tống ra được, còn về những kiếm khí kia, dường như nó không chịu thuyên giảm, ngược lại còn tăng lên.

Tại sao lại như vậy?

Không một ai có thể trả lời, hơn mười cặp mắt liếc nhìn nhau, không có ai lên tiếng, nhưng ai lấy đều thấy được sự rung động trong mắt của đối phương.

Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra chứ? Một tiểu tử Luyện Khí Kỳ cũng có thể khiến cho cao thủ Trúc Cơ Kỳ tâm thần rung động như vậy. Hiển hiên, không phải chuyện bình thường rồi.

Cao thủ Trúc Cơ Kỳ còn như vậy, thì những người cảnh giới Luyện Khí Kỳ không cần nói cũng có thể hình dung ra được, ngoài hai chữ “kinh sợ” ra, cũng không biết lên dùng ngôn từ gì để miêu tả cả.

Cũng may cho Hạ Bình, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một trong số các cao thủ Trúc Cơ Kỳ đã nhanh tay phát động cấm chế đưa hắn ra ngoài. Vì vậy, hắn mới may mắn thoát một kiếp.

Hạ Bình xuất hiện bên ngoài lôi đài mặt mày trắng bệch như không còn một giọt máu. Sâu trong mắt y còn thấy rõ được sự sợ hãi đến tột cùng. Y thật không nghĩ tới, chuyện lại sảy ra như thế này.

“Chuyện gì xảy ra đây? Ta cũng chỉ dùng Tập Vụ Ma Vân vây hắn, rồi dùng Hắc Thiên Kiếm cố tình chém ra hai kiếm, uy lực cũng không có lớn lắm. Cùng lắm là đả thương hắn, chứ không muốn giết hắn. Vậy mà như thế nào? Hắn lại ra đòn sát thủ muốn lấy mạng ta? Không những Hắc Thiên Kiếm cũng bị hủy, ngay cả Hắc Sắc Thiết Giáp cũng thế.” Định thần lại, Hạ Bình quay mặt hướng lên lôi đài phía trên. Trong lòng đầy oán hận thầm nghĩ.

Bên trong lôi đài, kiếm khí dày đặc tạo thành một lồng kiếm khí, bao bọc lấy toàn bộ lôi đài vào trong, khiến cho bên ngoài không thể nhìn thấy được những gì đang xảy ra ở trong đó.

Thông qua Thiên Luân Kính cũng chỉ thấy được một lồng kiếm khí dày đặc mà thôi.

Lúc này ở trung tâm, thân hình Diệp Khôn phiêu phù lơ lửng trên không.

Nếu có người ở đây nhìn thấy bộ dạng hiện tại của hắn. Hẳn là, phải kinh sợ đến ngây người.

Chỉ thấy, toàn thân Diệp Khôn quần áo rách nát, vẻ mặt hắn nhăn nhó tràn đầy thống khổ, lớp da trên thân hắn ửng hồng chi sắc. Nhìn rất đáng sợ.

“Chuyện gì đang sảy ra với mình thế này? Mình không thể điều khiển được bản thân. Hai luồng linh lực kia là sao đây?” Tuy bề ngoài phải chịu thống khổ, nhưng tinh thần Diệp Khôn vẫn tỉnh táo, ý nghĩ trong đầu hắn liên tục suy nghĩ.

Vừa rồi, trong lúc tiếp một kiếm của Hạ Bình. Diệp Khôn vì để cho an toàn, đã thi triển toàn lực Vạn Kiếm Quyết đến tột đỉnh. Cuối cùng thi triển ra Vạn Kiếm Quy Tông, một đường triệt để phá vỡ thế công của đối phương.

Nhưng thật không ngờ.

Vạn Kiếm Quy Tông vừa thi triển ra, uy lực lại mạnh mẽ đến như vậy, khiến cho Diệp Khôn không thể khống chế nổi. Kiếm khí càng ngày càng không theo ý của hắn, thiếu chút nữa đã giết chết Hạ Bình rồi.

Cũng may, trong lúc nguy cấp Hạ Bình đã được cứu thoát. Khiến cho Diệp Khôn cảm thấy nhẹ nhõm, hắn với Hạ Bình vốn không thù không oán, trận này suy cho cùng cũng chỉ là luận bàn phân tranh cao thấp mà thôi.

Chẳng qua, không dừng lại ở đó. Trong lúc Diệp Khôn đang bị mất đi quyền khống chế đối với ngàn vạn kiếm khí, đột nhiên, trong cơ thể hắn xảy ra một sự biến đổi bất ngờ.

Ở một vị trí thật sâu trong đan điền khí hải, không biết từ lúc nào xuất hiện hai luồng linh lực phân biệt rõ rệt làm hai thuộc tính, một âm và một dương.

Hai luồng linh nực này vừa xuất hiện liền hòa quyện vào nhau, chỉ trong chớp mắt đã huyễn hóa ra một đồ án thái cực âm dương.

Đồ án thái cực xuất hiện như là có linh tính, nó xoay tít một vòng, hướng thẳng đến vị trí trung tâm đan điền, nơi Lam Ngọc đang lơ lửng phiêu phù ở đó.

Gặp được Lam Ngọc, đồ án thái cực lóe lên một cái, lập tức lao thẳng đến sáp nhập vào Lam Ngọc.

Một màn khó có thể tưởng tượng nổi xảy ra. Lam Ngọc bắt đầu quay tròn, mỗi lúc một nhanh. Chỉ qua thời gian chừng mười nhịp thở, tốc độ quay của Lam Ngọc nhanh đến kinh người.

Lấy mắt thường nhìn vào, thì chỉ có thể cảm thấy Lam Ngọc không hề quay chút nào cả, mà chỉ lẳng lặng đứng một chỗ mà thôi.

Thực tế lại không phải vậy, nếu dùng thần thức để quan sát, thì mới thấy được, tốc độ quay của Lam Ngọc nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Đồng thời, theo thời gian mười nhịp thở trôi qua, bề ngoài Lam Ngọc thanh quang đại tố. Theo đó, từ bên trong Lam Ngọc từng luồng linh lực tỏa ra, những luồng linh lực này cũng phân biệt thành hai thuộc tính âm dương.

Những luồng linh lực âm dương đó có kích thước nhỏ nhơ sợi tơ, lấy số lượng rất lớn bắt đầu khuếch tán ra xung quanh, tiến nhập vào trong cơ thể Diệp Khôn.

Sau đó chúng phân bố ra toàn thân của Diệp Khôn, cho nên mới khiến cho hắn phải chịu đau đớn, và thống khổ như vậy.

Nhưng ngay sau đó, những luồng linh lực này làm một việc khiến cho Diệp Khôn không thể tin vào mắt mình.

Toàn bộ kiếm khí xung quanh hắn vậy mà đang bị những luồng linh lực này thông qua da thịt trên người không ngừng hấp thu. Tốc độ hấp thu của nó, càng ngày càng nhanh.

Theo đó, Diệp Khôn cũng phải chịu thống khổ đến cực điểm. Cơ thể đã mất đi chi giác, không thể động đậy được. Vì vậy, ngoài việc cắn răng chịu đựng ra, hắn cũng chẳng biết nên làm thế nào cả.

Trong thâm tâm hắn chỉ mong việc này trôi qua nhanh, để mình khỏi chịu thêm phần nào đau đớn mà thôi.

Thời gian khoảng hơn hai mươi nhịp thở trôi qua. Đột nhiên, kiếm khí xung quanh thân thể Diệp Khôn không còn bị những luồng linh lực trong cơ thể hấp thu nữa. Dường như nó đã hấp thu đủ rồi thì phải. Nghĩ đến đây, Diệp Khôn thầm thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng ý nghĩ vừa mới chuyển qua trong đầu, lại một hồi đau đớn, thống khổ mới lại đến.

Lần này, có thể nói là mức độ còn đáng sợ hơn lần trước. Diệp Khôn cắn chặt răng cố gắng duy trì chịu đựng, sâu trong tâm hồn hắn dẫy lên một nghị lực phi thường, khiến hắn gắng hết sức để chịu đựng.

Lúc này, bên trong cơ thể hắn những luồng linh lực này lại bắt đầu có sự biến đổi.

Lấy trung tâm là đan điền. Tất cả những luồng linh lực vừa rồi, lấy tốc độ rất nhanh, liền tụ lại một chỗ, sau đó tạo thành một quả cầu lững cực lơ lửng phía trên Lam Ngọc.

Bên trong quả cầu lưỡng cực này tản mát ra một lực lượng kiếm khí uy lực kinh người. Nếu đem ra so sánh với uy lực vừa rồi ở trên lôi đài, thì ở đây nó còn mạnh gấp trăm lần, sự chênh lệch này, hiển nhiên là do sự cải biến của những luồng linh lực này rồi.

Thời gian tiếp tục trôi qua, đột nhiên trên bề mặt Lam Ngọc lại xuất hiện đồ án thái cực. Đồ án thái cực này lóe lên một cái, hai luồng linh lực phân biệt, kích bắn thẳng lên hai phần trên bề mặt quả cầu.

Một màn bất khả tư nghị xảy ra. Quả cầu thái cực vậy mà bắt đầu biến dạng, chỉ trong thoáng chốc, nó đã hình thành một thanh tiểu kiếm, chiều dài cũng chỉ bẳng một đốt ngón tay mà thôi, lúc này nó đang huyền phù phía trên Lam Ngọc.

Tuy nhiên, tiểu kiếm này cũng không phải là thực thể, nó chỉ là hư ảnh do linh lực cùng với kiếm khí hợp lại mà thành thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.