Chương trước
Chương sau
"Thần Lôi Chi Tuyến?" Nghe Nam Chiêu Thành và hai qủy vật nói đến lôi điện là do Thần Lôi Chi Niệm tạo ra, Diệp Khôn không hiểu gì cả, lẩm bẩm nói.

Dù sao sự hiểu biết của hắn cũng còn có hạn, không thể nhận biết ra được lai lịch của lôi điện vừa rồi.

Nhưng hiển hiên, Thần Lôi Chi Tuyến hẳn là rất bá đạo rồi. Nếu không, Nam Chiêu Thành và hai qủy vật kia cũng không có biểu hiện như vậy.

Sự việc xảy ra, khiến cho đám người Thiết Tường vừa mừng vừa sợ, cả đám trố mắt nhìn nhau, cũng không hiểu chuyện gì đã xảy ra nữa.

Lôi điện này từ đâu mà có? Công pháp và pháp khí của họ sử dụng không hề có một chút nào liên quan đến lôi điện đấy. Ngay cả sư thúc Nam Chiêu Thành cũng vậy, sở tu công pháp và pháp khí thuộc tính như thế nào, bọn họ không ai là không biết cả. Không hề có liên quan gì đến lôi thuộc tính.

Chẳng nhẽ nói, chính là thiếu niên kia? Diệp Khôn.

Như cùng có suy nghĩ, không ai bảo ai đều liếc mắt nhìn về phía Diệp Khôn, với ánh mắt đầy hoài nghi. Thêm vào đó, là một chút sợ hãi chi ý.

Ngay từ đầu, việc một mình hắn chém giết Độc Giác Ưng đã khiến người khác khó tin rồi. Đến lúc này, lại có Thần Lôi Chi Tuyến, khắc tinh của qủy vật, thật sự càng khiến người ta quá kinh sợ rồi.

Bọn họ khác với Diệp Khôn, gia nhập Ngũ Hành Phái đã lâu. Thậm chí, Thiết Tường vậy mà là người lớn lên từ nhỏ ở Ngũ Hành Phái đấy.

Mà ở Ngũ Hành Phái, điển tịch ghi chép lại cố sự của Tu Tiên Giới cũng khá nhiều. Cho nên lai lịch của Thần Lôi Chi Tuyến bọn họ tuy không biết rõ, nhưng cũng đã từng nghe qua. Uy lực của nó thì khỏi phải bàn rồi, chỉ cần tu luyện đại thành, thì có thể không sợ bất kỳ thần thông nào của Ma đạo và Quỷ đạo.

Biểu hiện của những người này đã rơi vào mắt của Nam Chiêu Thành và hai qủy vật bên kia.

Nam Chiêu Thành chỉ hơi liếc mắt về phía Diệp Khôn một cái rồi thôi, trên mặt y vẫn tỏ ra vẻ ngưng trọng, luôn tập chung cao độ đề phòng đối phương đánh lén.

Hai qủy vật thì nhìn chằm chằm vào Diệp Khôn một lúc lâu, sau đó chúng khẽ liếc mắt nhìn nhau với vẻ mặt nghiêm túc, rồi lạnh lẽo nói: "Tiểu tử. Thật không nghĩ tới, trên người ngươi vậy mà có Thần Lôi Chi Tuyến. Bất quá số lượng cũng không có nhiều, như vậy thì tốt rồi, cũng không cần dây dưa với các ngươi nữa. Tất cả cùng đi chết đi."

Nói rồi, hai qủy vật đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa.

"Không tốt! Mọi người cẩn thận!” Nam Chiêu Thành thấy vậy, sắc mặt đại biến, la lớn.

Đồng thời thanh quang hộ thuẫn bên người y hào quang đại tố. Không thấy y có hành động gì, chớp mắt một cái đã lùi về phía sau hơn mười trượng. Nhưng sắc mặt y lại trở lên trắng bệch, hiển nhiên vừa rồi y đã sử dụng đến bí thuật bảo mệnh. Cho nên mới khiến cho nguyên khí bí tổn thương, khiến cho sắc mặt phải thay đổi.

Cùng lúc đó, hư không chỗ Nam Chiêu Thành vừa đứng đột nhiên một hồi vặn vẹo.

“Xoẹt” một tiếng, liền xuất hiện một đạo hắc quang to bằng đầu ngón tay cái xẹt qua, nếu như bị hắc quang này đánh trúng, thì Nam Chiêu Thành không chết cũng bị trọng thương rồi.

Vừa rồi, Nam Chiêu Thành nhờ vào bí thuật bảo mệnh, nên đã thoát được một kiếp, nhưng đám người Thiết Tường thì lại không được may mắn như vậy.

Hai quỷ vật vừa biến mất, không cần Nam Chiêu Thành nhắc nhở. Dựa vào kinh nghiệm từng chải của bản thân, đám người Thiết Tường cũng biết được không ổn, động tác của họ rất nhanh, vội nhao nhao lui lại phía sau, nhưng vẫn còn chậm một bước.

Chỉ nghe thấy, “phốc…phốc…” vài tiếng vang lên.

Thanh quang hộ thuẫn của bốn người bọn Thiết Tường, vậy mà bị đạo hắc quang không biết từ đâu xuất hiện nhẹ nhàng xuyên thủng, như là xuyên qua tờ giấy mỏng vậy, không hề bị ngăn cản chút nào cả.

Ngay sau đó, là bốn tiếng kêu thảm thiết vang lên. Cứ như vậy, bốn người bọn Thiết Tường, Vân Hà Khuê, Minh Hải và Điền Lăng đã vẫn lạc.

Diệp Khôn ở phía sau bốn người, hắn cũng bị một chỉ đánh lén lên người. Nhưng rất may, bên cạnh hắn có Phệ Linh Thiên Quỷ bảo vệ, nên đã dễ dàng hóa giải một chỉ đoạt mệnh kia. Nếu không, kết quả của hắn không cần nói, cũng có thể biết được.

Chỉ có một từ thôi “chết”.

Trước mặt, vừa thấy bốn người ngã xuống, mặt mày Diệp Khôn tái mép, trong lòng thầm kêu may mắn. Không chần chừ, liền thi triển mã bộ, di chuyển sang phải hơn mười trượng, đứng sát vào vách đá.

Nam Chiêu Thành ở một bên trơ mắt ra nhìn đám đệ tử bị giết chết, trong lòng y vừa giận vừa sợ. Nhưng cũng không dám manh động, chỉ lẳng lặng đứng một bên quan sát.

Khi ánh mắt hắn rơi trên người Diệp Khôn, hắn cảm thấy đầu mình như là nổ tung vì không tin nổi, Diệp Khôn vậy mà vẫn còn sống.

Với trình độ của Diệp Khôn, thì tránh né được đòn tấn công của hai quỷ vật kia, là không thể nào rồi. Không lẽ? Chính hắn đã hóa giải được một chỉ kia?

Vừa kinh ngạc, vừa khó hiểu, Nam Chiêu Thành hít vào một hơi thật sâu. Sau đó, cũng bỏ đi ý định tìm nguyên nhân của việc này.

Dù sao, Diệp Khôn không bị chết, cũng khiến hắn thầm kêu may mắn không thôi. Nếu Diệp Khôn mà chết, thì mọi kế hoạch sẽ tan thành mây khói. Và hắn sẽ phải đứng ra, chịu hoàn toàn trách nhiệm với trưởng môn sư huynh rồi.

“Thật đáng tiếc! Vậy mà vẫn còn hai tên thoát khỏi Ám Chỉ Thôi Âm của chúng ta.”
Nam Chiêu Thành còn đang suy nghĩ, thì đột nhiên âm thanh quái dị lại vang lên. Hai quỷ vật liền xuất hiện tại chỗ cũ, lơ lửng trên không, khoanh tay đứng nhìn hai người Nam Chiêu Thành và Diệp Khôn. Mặt chúng tỏ ra kinh ngạc không thôi.

Có điều, lời nói của quỷ vật Lão nhị vừa dứt, thì đột nhiên dị biến xảy ra.

Phía trên đầu hai quỷ vật, quỷ vụ giao động kịch liệt. Chỉ trong vài nhịp thở, quỷ vụ tản ra. Không biết từ lúc nào, xuất hiện một tiểu nhân kích thước chỉ bằng nắm tay của hài tử, lơ lửng phía trên đầu hai quỷ vật.

Tiểu nhân này hiển nhiên là Phệ Linh Thiên Quỷ rồi.

Nam Chiêu Thành nhìn thấy tiểu nhân xuất hiện, trong lòng hắn cảm thật tuyệt vọng, mặt mày nhăn nhó khó coi đến cực điểm.

Từ khí tức trên người tiểu nhân tản mát ra, vậy mà cũng là một quỷ vật. Hơn nữa, cảnh giới cũng là Quỷ Vu Sơ Kỳ đỉnh phong. Hai quỷ vật trước mắt đã khó đối phó rồi, lại thêm một tên nữa xuất hiện, bảo sao Nam Chiêu Thành có biểu hiện như thế.

Từ sâu trong nội tâm, Nam Chiêu Thành lại cảm giác được, tiểu nhân trước mặt này còn lợi hại hơn nhiều hai quỷ vật kia, mặc dù cảnh giới của nó còn thua hai quỷ vật kia một bậc.

Đây cũng là nhờ hắn có tu luyện một môn bí thuật, có thể cảm ứng khí tức của đối phương mà biết được thực lực chân chính đấy.

Hai quỷ vật nhìn hấy tiểu nhân phía trên đầu mình, sắc mặt chúng cũng tỏ ra khó coi đến cực điểm, trong lòng cảm thấy vừa mừng vừa sợ.

Đối phương không biết là địch hay bạn, nhưng khí tức trên người lại giống bọn chúng, đều là quỷ vật. Cho nên, bọn chúng cũng bớt đi phần nào cố kỵ, dù sao cũng đều là quỷ vật như nhau cả.

Nhưng, ý nghĩ trong đầu của hai quỷ vật mới chỉ thoáng qua, một màn xuất hiện trước mặt, lại khiến cho chúng sợ ngây người.

Chỉ thấy, tiểu nhân há miệng phun ra một thanh tiểu kiếm màu vàng kim óng ánh, xung quanh tiểu kiếm còn chớp chớp những tia lôi điện, lượn lờ xung quanh, mà từ trên thân của tiểu kiếm vậy mà chúng cảm ứng được khí tức của Thần Lôi Chi Tuyến.

Chuyện này thật khó tin, Thần Lôi Chi Tuyến rõ ràng là khắc tinh của quỷ vật. Vậy thì tại sao? Tiểu nhân kia cũng là quỷ vật, lại có thể sử dụng lôi kiếm chứa Thần Lôi Chi Tuyến đấy.

Chẳng nhẽ, Thần Lôi Chi Tuyến vừa rồi, chính là do tiểu nhân này ra tay?

Sợ hãi, vẫn là sợ hãi.

Nét mặt hai quỷ vật biến đổi liên tục, chúng không sợ tiểu nhân kia, nhưng lại rất sợ thanh tiểu kiếm của đối phương. Nếu phải chiến đấu, thì chúng sẽ gặp bất lợi, không cẩn thận rất có thể cũng sẽ bị đối phương chém giết.

Thần Lôi Chi Tuyến không phải chuyện đùa, trước mặt nó thì mọi thần thông, bí thuật sẽ bị hóa giải hết, cách tốt nhất là nên rời khỏi nơi này, buông tha cho hai người còn lại đấy.

Hai quỷ vật rất hiểu ý nhau, không cần phải lên tiếng nhắc nhở. Cả hai toàn thân quỷ khí xung thiên. Thoáng một cái, nhờ vào quỷ khí che mắt đối phương, chúng sử dụng bí thuật, đã lùi về phía sau hơn năm mươi trượng. Hướng về cửa thạch động hòng thoát thân.

Nhưng!

Chúng nhanh, Phệ Linh Thiên Quỷ còn nhanh hơn. Không biết nó dùng thủ đoạn gì. Chớp mắt một cái, đã xuất hiện trước mặt hai quỷ vật, chặn đường lui của chúng.

Đồng thời, tiểu kiếm trên tay khẽ vung lên. Một đạo quang mang kiếm khí kích bắn ra, trực tiếp chém về phía hai quỷ vật.

Nhìn thấy bên trong đạo quang mang kiếm khí có ẩn chứa Thần Lôi Chi Tuyến, hai quỷ vật cả kinh, không kịp suy nghĩ. Chúng hóa thành quỷ vụ tán loạn khắp nơi, muốn né tránh đạo kiếm khí kia.

Có điều, chúng đã quá coi thường Phệ Linh Thiên Quỷ rồi.

Phệ Linh Thiên Quỷ nhe răng ra cười, lòng bàn tay khẽ giựt một cái. Trên không trung liền xuất hiện một tấm lưới bằng lôi điện. Lấy tốc độ rất nhanh, bao chùm lấy toàn bộ quỷ vụ vào bên trong, đồng thời thu nhỏ lại.

Hai quỷ vật bị tấm lưới lôi điện bao vào bên trong, liền hiện nguyên hình, sắc mặt trở lên trắng bệch, tràn đầy sợ hãi.

Đúng lúc này, đạo quang mang kiếm khí cũng đã chém tới đầu hai quỷ vật. Vì bị vây trong tấm lưới lôi điện, hai quỷ vật không có cách nào thoát thân. Hét thảm hai tiếng, liền bị kiếm khí chém ra làm đôi.

Hai quỷ vật đơn giản bị chém giết, chúng chỉ kịp la lên một tiếng, cứ như vậy hồn quy địa phủ.

Phệ Linh Thiên Quỷ động tác cũng không dư thừa, cánh tay nhỏ của nó khẽ vẫy, toàn bộ quỷ vụ bên trong tấm lưới lôi điện, bị kéo về phía nó.

Chỉ thấy, Phệ Linh Thiên Quỷ chu cái miệng nhỏ ra, sau đó hấp một cái thật mạnh, đem cả tấm lưới, lẫn quỷ vụ bên trong hút vào trong bụng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.