Thuận theo tiếng kinh hô của Diệp Khôn, đập vào mắt của hắn là một thiếu nữ, dung mạo bình thường. Toàn thân nàng đầy những vết thương, ở trên ngực trái còn có một lỗ thủng nhỏ vẫn còn âm ỉ rỉ máu. Một tay nàng đặt lên vết thương trên ngực, còn một tay nắm chặt một dải lụa màu hồng. Với vẻ mặt hoảng sợ nhìn về phía Diệp Khôn.
Nàng này đúng là Điền Lăng. Nhưng khí tức trên người nàng như có như không, hiển nhiên nàng đã bị thương rất nặng. Xem ra, không còn chút sức lực nào phản kháng nữa.
Diệp Khôn lấy lại bình tĩnh, nhìn chằm chằm vào nàng. Thấy khí tức của nàng xuy giảm như có như không, đây đúng là cơ hội tốt để ra tay. Chắc chắn nàng sẽ không có lực hoàn thủ.
Nghĩ vậy, sát tâm trong lòng Diệp Khôn nổi lên, đơn tay khẽ vẫy, Thủy Linh Kiếm vung lên, chỉ thẳng vào Điền Lăng lặng lùng nói.
“Tất cả những chuyện vừa xảy ra ở đây có lẽ cô nương đã thấy rất rõ, vậy thì cũng đừng trách Diệp mỗ.”
Nói rồi, cánh tay Diệp Khôn khẽ động. Thủy Linh Kiếm vung lên, đâm thẳng về phía trước. Một luồng kiếm khí lăng lệ, rít gào nhắm thẳng vào thiên linh cái Điền Lăng đánh tới.
Mắt thấy kiếm khí chỉ còn cách đỉnh đầu gần một trượng, Điền Lăng hoảng sợ đến cực điểm, sắc mặt nàng tái nhợt. Cắn răng một cái, hét lớn.
“Đạo hữu, xin dừng tay. Ta còn có điều muốn nói.”
Vừa dứt lời, Điền Lăng đột nhiên như một cái xác không hồn, phịch một tiếng. Ngã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-tu-tien/2399725/quyen-2-chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.