“Ngũ Hành Thiên Linh Điện? Đúng thế! Ta đã nghe đến nó. Nhưng chuyện mà cô nương muốn nói cho ta nghe, chẳng nhẽ có liên quan tới nơi đây. Theo như trí nhớ của Nam Chiêu Thành, thì nơi đây chính là cấm địa của Ngũ Hành Phái, nếu như không được sự cho phép của chưởng môn thì không thể nào tiến vào đấy.” Diệp Khôn nghe vậy, hơi trầm ngâm một chút, nói.
“Không sai! Nhưng ta lại có biện pháp tiến nhập nơi đó, mà không cần sự cho phép của trưởng môn, hơn nữa cũng sẽ không có một ai có thể biết được đấy. Với lại, nếu như vào được đấy, có thể tiếp nhận được truyền thừa của tổ sư sáng lập ra Ngũ Hành Phái, thì đạo hữu sẽ nhận được chỗ tốt như thế nào, không cần ta nói, hẳn là các hạ có thể nghĩ được rồi.”
Nghe Điền Lăng nói xong, Diệp Khôn kinh ngạc, hai mắt mở to nhìn chằm chằm vào nàng, không nói được lời nào.
Một lúc sau, Diệp Khôn mới khôi phục lại tâm tình, hơi nghi ngờ mở miệng lên tiếng.
“Như thế nào? Tại sao cô nương lại nói vậy? Chẳng nhẽ, cô cho rằng ta có thể đạt được truyền thừa của tiền nhân ở trong đó.”
“Không dấu gì đạo hữu, công pháp của ta tu luyện, chính là có được từ nơi đấy. Có điều, ta vô phúc không có đủ khả năng nhận được truyền thừa của tổ sư. Nhưng mà từ đó, ta cũng lựa chọn được một phần nhỏ công pháp để tu luyện. Hơn nữa, công pháp của ta tu luyện, có liên quan đến thiên địa ngũ hành. Cho nên, ta có thể cảm ứng được một chút về đạo hữu. Hẳn là trên người đạo hữu, phẩm chất thuộc tính linh căn là Ngũ Hành Linh Căn?”
Diệp Khôn kinh ngạc “a” lên một tiếng, sau đó nói tiếp. “Cô nương nói không sai, tại hạ đích thực trên người mang Ngũ Hành Linh Căn. Theo như cô nói là…”
Không đợi Diệp Khôn nói hết câu, Điền Lăng đã vội lên tiếng ngắt lời.
“Ta cũng chỉ có biết được từng đó thôi, nếu đạo hữu buông tha cho ta, ta sẽ giúp ngươi lẻn vào trong đó đạt được truyền thừa của tổ sư. Sau đó, đạo hữu có thể tùy tiện rời đi.”
Điền Lăng nói xong, trong lòng khẽ động, len lén nhìn xem sắc mặt của Diệp Khôn thay đổi như thế nào.
Diệp Khôn nghe vậy, tay khẽ mân mê cằm, dường như đang chăm chú suy nghĩ điều gì đó. Điền Lăng thấy vậy cũng không có lên tiếng, mà thành thật ngồi im một chỗ, chờ đợi câu trả lời của Diệp Khôn.
Thời gian qua đi, ước chừng ăn xong một bữa cơm. Đột nhiên, Diệp Khôn nhướng mày, nhìn qua Điền Lăng nói.
“Được! Ta chấp nhận lời đề nghị của cô nương. Có điều…Chuyện xảy ra ngày hôm nay, ta không muốn người thứ ba biết được. Vì vậy, chúng ta sẽ làm một cái hiệp đinh. Trước hết, cô hãy lấy tâm ma ra thề độc, và để ta gieo xuống cấm chế độc môn. Như vậy thì ta mới yên tâm được. Cô hãy suy nghĩ cho thật kỹ, nếu không thì… hắc hắc.”
Nghe Diệp Khôn nói vậy, sắc mặt của Điền Lăng biến đổi liên tục, khó coi đến cực điểm.
“Lấy tâm ma ra thề độc, cái này không thành vấn đề, nhưng lại còn hạ cấm chế trên người mình nữa. Như vậy, cái mạng của mình, liền nằm trong tay hắn rồi còn gì? Đáng ghét, kẻ này vậy mà rất chi là cẩn thận. Nhưng tình hình hiện tại của mình thì…”
“Được! Ta chấp nhận lời đề nghị của đạo hữu. Chỉ mong đạo hữu thủ tín. Sau khi đạt được truyền thừa, thì hãy buông tha cho ta.”
“Ha ha. Cô nương yên tâm, ta tuyệt đối không phải là kẻ lật lọng hai lời. Chỉ có điều, sau khi đạt được truyền thừa của tiền nhân. Ta vẫn còn muốn ở lại Ngũ Hành Phái tu luyện một thời gian. Đến khi nào ta rời khỏi đó, sẽ giả trừ cấm chế cho cô. Hơn nữa, trong khi tu luyện, ta vẫn cần cô nương giúp đỡ. Yên tâm, ta sẽ không để cho cô nương phải thiệt thòi đâu đấy.” Điền Lăng đáp ứng yêu cầu của mình, Diệp Khôn cười ha hả nói.
Ngay sau đó, hai người cũng không có tốn thời gian. Một người trực tiếp phát thệ tâm ma, một người thì hạ cấm chế.
Làm xong tất cả, hai người cũng không còn cố kỵ gì nhau nữa, quan hệ có chút xích gần hơn.
“Hắc hắc. Không thành vấn đề.’ Diệp Khôn cười lên một tiếng, rồi thuận tiện trả lại túi trữ vật cho Điền Lăng.
Điền Lăng nhận lại túi trữ vật, nàng đem thần thức thả vào trong kiểm tra một lượt, thấy không thiếu thứ gì, lúc này mới tươi cười đeo nó lên hông.
“Phải rồi! Ta thật không hiểu? Rõ ràng lúc trước, cô nương không phải bị một chỉ của quỷ vật kia đánh trúng tim hay sao? Tại sao lại không có việc gì?” Điền Lăng vừa nhận lại túi trữ vật xong, ở bên cạnh Diệp Khôn như nhớ tới điều gì, hơi hiếu kỳ hỏi.
“Cái này cũng không có gì! Chẳng là, ta bẩm sinh trái tim nằm bên phải. Cho nên, một kích kia của quỷ vật không có lấy được mạng của ta. Thuận theo đó, ta liền giả chết…cho đến khi huynh dùng hỏa cầu thiêu hủy xác của mấy người chúng ta. Khi đó, theo bản năng, ta mới có phản ứng. Nếu không, bây giờ cũng thành đống tro tàn rồi. Ngược lại, ta thật không ngờ, bổn sự của huynh lại lớn như vậy. Bên mình vậy mà có một trợ thủ, cấp bậc Quỷ Vu một thân thần thông rất quỷ dị.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]