Thời gian không biết trải qua bao lâu, Diệp Khôn thở ra một ngụm trọc khí, sắc mặt có chút khởi sắc hơn khi nãy, khí tức trên người cũng ổn định lại rất nhiều.
Hắn chậm rãi đứng dậy nhìn sang Dương Lâm ở bên cạnh, sắc mặt biểu hiện rất khó coi, không nghĩ đến cho tới lúc này Dương Lâm vẫn một bộ mặt ngây ngốc đang nhìn mình, ngay đến cả cái chớp mắt cũng không thấy.
Diệp Khôn thấy vậy mặt mày nhăn nhó ho khan một tiếng, cười khổ nói: " Sư huynh, ngươi không bị sao chứ?"
Nghe thấy giọng nói của Diệp Khôn truyền vào lỗ tai, Dương Lâm giật mình tỉnh lại trong cơn mê, ánh mắt lâm ly vội nói: "A! Ta không có gì. Ngược lại là sư đệ, ngươi không sao chứ?"
Diệp Khôn thoáng nghĩ ngợi gật đầu: " Đệ không sao! Chỉ tổn thương chút nguyên khí thôi! Còn huynh, độc tính của Thiên Chu Cốt Độc thế nào rồi?"
Nhắc đến Thiên Chu Cốt Độc, Dương Lâm oán hận nói: "Tuy độc này không gây chết người, nhưng độc tính của nó rất bá đạo. Nếu không có thuốc giải, không có pháp lực ta chẳng khác gì là một phàm nhân cả, sẽ chẳng làm được việc gì."
Nói xong, Dương Lâm thở dài, nhìn sang Diệp Khôn với vẻ mặt thật ảo lão.
Trầm mặc một lúc, đột nhiên hai mắt Dương Lâm sáng lên, nhìn thẳng vào mắt Diệp Khôn nói: "Đúng rồi sư đệ, ta thật không ngờ thực lực của đệ lại mạnh đến như vậy? Chỉ một chiêu, là có thể giết được cùng giai tồn tại rồi. Ta nghĩ mãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-tu-tien/2399652/quyen-2-chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.