Đợi cho Diệp Khôn và Dương Lâm rời đi, lúc này Đan Nhược Yên lên tiếng hỏi: "Sư huynh, cứ để bọn họ đi như vậy sao?"
"Còn có thể như thế nào nữa, bọn họ đã không muốn đi cùng chúng ta thì thôi đi." Trần Hoài Minh thở dài nói.
"Huynh nói đúng. Nhưng mà hiện tại bên chúng ta đã có hai người vẫn lạc, những người khác còn rải rác ở chỗ khác không biết sống chết ra sao. Đến khi tụ hợp cũng không đủ nhân thủ, như vậy làm sao có thể hoàn thành nhiệm vụ lần này?" Đan Nhược Yên nghe vậy, sắc mặt có chút lo lắng nói.
"Ài! Sư muội nói không sai. Việc này vi huynh cũng đã nghĩ qua rồi. Nhưng thế sự khó lường, làm sao có thể biết trước được. Ta đã dùng bí thuật thông tri cho những người khác chỗ chúng ta rồi, cũng không lâu nữa thì bọn họ sẽ tới chỗ này. Chúng ta trước cứ ở đây chờ, tranh thủ một chút vận khí điều dưỡng a. Còn về nhiệm vụ lần này, sư thúc tổ cũng đã nói qua. Nếu có thể hoàn thành là cái tốt, còn không thì chỉ cần bố trí thành công trận pháp kia là được." Trần Hoài Minh có chút suy tư, chậm rãi nói.
"Bây giờ cũng chỉ còn có thể làm vậy thôi." Đan Nhược Yên nghe xong, cũng gật đầu nhẹ giọng nói.
Tiếp đó, hai người cũng không nói gì nữa, mỗi người chọn lấy một chỗ ngồi xuống vận khí điều tức, chờ đợi những người khác tới.
...
Trên không trung một cánh rừng rậm ở sâu trong tầng thứ tư. Hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-tu-tien/2399640/quyen-2-chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.