Chương trước
Chương sau
Đúng như Diệp Khôn nghĩ, hành động của U Linh khiến cho Tiểu Bạch và Phệ Linh nhất thời hơi ngẩn ra, bọn chúng không nghĩ tới đối phương vừa mới hùng hổ như vậy thoáng cái đã sợ bỏ chạy rồi.

Với tu vi của U Linh lúc này, thêm vào đó hắn lại là thổ địa ở đây, nếu thực sự muốn chạy thì quả thật Tiểu Bạch và Phệ Linh muốn đuổi theo cũng không phải là chuyện đơn giản, huống hồ thời gian không cho phép chúng dây dưa nhiều.

Đang lúc do dự, đột nhiên Diệp Khôn bất ngờ ra tay khiến cho U Linh nhất thời bị trì hoãn.

Chớp lấy cơ hội này, toàn thân Phệ Linh đột nhiên mơ hồ biến mất tại chỗ, đến khi xuất hiện đã thấy nó đứng chắn trước đường lui của U Linh rồi.

Không cho U Linh kịp có phản ứng gì, ngay khi xuất hiện, Phệ Linh há miệng phun ra một đoàn quỷ khí về phía trước, chớp mắt một cái quỷ khí liền biến ảo ra thành một Quỷ Đầu Lâu cỡ hơn mười trượng, ngay lập tức nó há miệng gào thét đớp về phía hắn.

Không dừng lại ở đó, lục quang bên trong đồ án ở trên trán nó loé lên vài cái, sau đó một thanh Kim Lôi Kiếm biến ảo ra ở trước mắt.

Bên ngoài Kim Lôi Kiếm lôi quang đại thịnh, sau đó một biến thành hai, hai biến thành bốn, bốn biến thành tám...chớp mắt một cái nó đã biến ảo ra thành hơn một trăm Kim Lôi Kiếm.

Ngay sau đó, Phệ Linh khẽ điểm ra một chỉ về phía trước, lập tức Kim Lôi Kiếm kêu lên những tiếng thanh minh, cùng một lúc chúng lao về phía U Linh với một khí thế thật kinh người khó có thể tả nổi.

Hơn một trăm hư ảnh Kim Lôi Kiếm lao đi với tốc độ rất nhanh, chúng theo sau mà đến trước, chớp mắt đã vượt lên trước đầu lâu chỉ còn cách U Linh khoảng hơn hai trượng.

Nhìn một màn này, sắc mặt U Linh trở lên hoảng sợ, hiện tại muốn tránh đã không kịp, hắn chỉ còn cách tiếp nhận lấy đòn thấn công đầy uy lực này, nhưng liệu hắn có thể tiếp nổi không?

Càng khiến cho U Linh thêm sợ hãi nữa là, ở phía sau hắn Tiểu Bạch cũng đã ra tay.

Chỉ thấy Tiểu Bạch há miệng phun ra một đoàn ngọn lửa màu xanh to bằng nắm tay.

Ngay sau đó đoàn ngọn lửa màu xanh bùng lên cháy dữ dội, thoáng cái nó đã lan ra một khoảng cỡ hơn mười trượng.

Kế đó, bên trong ngọn lửa màu xanh vang lên một tiếng hú đầy kinh dị, ngay lập tức ngọn lửa màu xanh bùng lên một lần nữa, sau khi lập loè lên vài cái, một quái vật khổng lồ liền xuất hiện.

Lục Viêm Cự Viên.

Toàn thân Lục Viêm Cự Viên bị ngọn lửa màu xanh bao khoả vào trong, ngay khi xuất hiện, nó nâng hai cánh tay đầy man lực đấm thùm thụp lên ngực vài cái, sau đó hú lên một tiếng rồi tung người lao thẳng về phía U Linh.

U Linh hoảng sợ, đối mặt với hơn một trăm hư ảnh Kim Lôi Kiếm đã khiến cho nó khó đối phó rồi, lúc này lại phải đối phó với Lục Viêm Cự Viên nữa.

Trước sau đều nguy hiểm, U Linh không kịp suy nghĩ, hung quang trong mắt nó nổi lên, đồng thời há miệng phun ra rất nhiều quỷ khí, sau đó cơ thế hắn đột nhiên bàng một tiếng nổ tung.

Từng đoàn quỷ khí nhộn nhạo chen trúc nhau toả ra bốn phương tám hướng bỏ chạy.

Thấy vậy, Phệ Linh và Tiểu Bạch khẽ cau mày, chúng không ngờ đối phương lại tự bạo thân thể như vậy.

Nhưng bọn chúng đã khám phá ra được mánh khoé của U Linh, khoé miệng cả hai không hẹn đều nhếch lên một nụ cười bí hiểm.

Phệ Linh khẽ nâng tay điểm về phía trước một điểm, ngay lập tức tốc độ của Quỷ Đầu Lâu há miệng đớp tới cùng với Kim Lôi Kiếm rơi xuống nhanh hơn, kiếm đi đến đâu toàn bộ quỷ khí bị đánh tan thành mây khói đến đó.

Sau đó Phệ Linh chỉ tay lên trời, ngay lập tức một tấm lưới hồ quang điện hiện cỡ mười trượng hiện ra, nó không hề chần chừ vội phất tay ném tấm lưới về một phía.

Cùng thời gian đó, lục quang trong mắt Tiểu Bạch loé lên, nó quay đầu nhìn về phía Phệ Linh ném tấm lưới tới, sau đó con mắt thứ ba của nó chớp lên, ngay lập tức một đạo lục quang từ trong mắt bắn ra loé lên rồi biến mất tại chỗ.

Khoảng không cách đố hơn năm mươi trượng, đột nhiên đạo lục quang loé lên đánh vào một dám quỷ khí đang nhộn nhạo gần đó.

"A..."

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, ngay lập tức đám quỷ khí nhộn nhạo một hồi, thân hình của U Linh liền hiện ra, lúc này sắc mặt của hắn vô cùng tái nhợt, trên mặt không khỏi toát lên một tia sợ hãi đến cực điểm.

Vừa rồi hắn đã thi triển bí thuật hòng phân tán thị giác và thần thức của đối phương để bỏ chạy, nhưng hắn không ngờ lại bị Tiểu Bạch tìm ra được hành tích của mình, lại còn phải ăn một đòn khiến hắn bị thương.

Còn chưa kịp định thần lại, đột nhiên trong lòng U Linh nhảy dựng lên, trên người hắn quỷ khí nổi lên ngùn ngụt định phi thân ra chỗ khác.

Nhưng dường như ý định của hắn đã quá chậm, không biết từ lúc nào, trên đầu hắn xuất hiện một tấm lưới lôi điện lấy tốc độ nhanh như chớp chụp xuống, đem hắn nhốt vào trong.

"Không..."

Kêu lên những tiếng thảm thiết, U Linh ra sức dãy dụa hòng thoát khỏi tấm luới lôi điện này.

Nhưng hắn càng cử động càng khiến cho nó thu nhỏ lại, hơn nữa từng tia lôi điện loé lên cắt lên người hắn khiến hắn càng thêm đau đớn.

Diễn biến xảy ra khá là nhanh, từ lúc Phệ Linh và Tiểu Bạch chớp lấy cơ hội do Diệp Khôn liều mạng tạo ra tới lúc này bất quá trải qua cùng lắm là mười tức công phu mà thôi.

U Linh đã bị tóm gọn, hắn ở bên trong tấm lưới lôi điện ra sức liều mạng, thi triển ra rất nhiều thủ đoạn nhưng mọi cố gắng dường như vô vọng.

Tiểu Bạch và Phệ Linh thoáng cái đã xuất hiện ở trước mặt U Linh, cả hai nhìn hắn mặt không biểu tình.

Tiểu Bạch nhe răng ra cười, nó khẽ lật tay búng về phía trước một búng.

"Phụp."

U Linh không kịp kêu lên một tiếng liền bị Tích Dương Chỉ của Tiểu Bạch bắn trúng vào giữa mi tâm lăn ra bất tỉnh.

Sau đó linh quang ở bên cạnh loé lên hai cái, Diệp Khôn và Dương Lâm cũng đã xuất hiện ở chỗ này.

"Phệ Linh, cũng may là có Kim Lôi Kiếm của ngươi, nếu không đối phó với U Linh này rất khó, xem ra về sau ta phải tìm thêm chút tài liệu gia tăng uy lực của lôi điện lên mới được." Nhìn U Linh nằm bất động phía trước, Diệp Khôn hít vào một hơi thật sâu nói.

Phệ Linh nghe vậy khẽ mỉm cười gật đầu với hắn một cái, sau đó nó đem ánh mắt thèm thuồng nhìn về phía U Linh.

"Hồn Thạch, ngươi cần thì cứ tuỳ tiện lấy a." Nhìn bộ dạng của Phệ Linh, Diệp Khôn như nhớ tới gì đó nói.

Phệ Linh nghe vậy thì tỏ ra vui mừng, sau đó tay nó bấm niệm pháp quyết đánh rơi trên tấm lưới bên ngoài U Linh.

Lập tức lôi quang đại tố, từng đạo lôi điện kinh người loé lên đem cơ thể của U Linh oanh tạc, thoáng cái hắn đã hình thần câu diệt, tan thành mây khói.

Tuy nhiên, khi quỷ khí tan biến hết lại xuất hiện một vật đen xì nhỏ bằng đầu ngón chân cái.

Vật này đúng là Hồn Thạch của U Linh để lại sau khi chết.

Hai mắt Phệ Linh sáng lên, nó không hề chần chừ liền đem Hồn Thạch cùng với toàn bộ tấm lưới lôi điện nuốt vào trong bụng.

Sau khi đánh "ợ" một cái, nó tỏ ra rất hưng phấn tru lên một tiếng, biểu hiện của nó cho thấy Hồn Thạch này đối với nó rất đại bổ, chỉ cần luyện hoá nó xong, rất có thể tu vi của nó sẽ tăng lên một tiểu cảnh giới cũng nên.

Việc đến đây coi như xong, sau khi thu dọn tàn cuộc, Diệp Khôn lại để cho Phệ Linh trở lại Kỳ Linh Phệ Hồn Phiên nghỉ ngơi và luyện hoá Hồn Thạch, còn Tiểu Bạch thì để nó trở lại túi linh thú.

"Sư huynh, chúng ta nhanh chóng tới chỗ cửa ra thôi, ở chỗ đó mới đảm bảo an toàn khi truyền tống ra ngoài." Xong đâu đấy, Diệp Khôn lấy ra một viên đan dược bỏ vào mồm nuốt xuống rồi quay sang Dương Lâm nói.

"Đệ nói phải, trải qua chuyện vừa rồi ta thấy quá sợ hãi rồi, hiện tại ta chỉ mong nhanh chóng rời khỏi chỗ này, ta chẳng có hứng thú gì tới việc tầm bảo nữa." Dương Lâm nghĩ tới những gì vừa mới xảy ra vẫn thấy sợ hãi nói.

"Ân! Đệ cũng nghĩ thế, chúng ta đi thôi."

Dứt lời, cả hai liền hoá thành hai đạo độn quang nhằm hướng theo con đường trên bản đồ bay đi.

...

Cùng thời gian đó ở bên kia.

Trần Hoài Minh và Đan Nhược Yên ẩn nấp một bên vẫn chưa dám vọng động.

Cách chỗ hai người ẩn nấp hơn một trăm trượng là một trận giằng co hết sức ác liệt giữa Thanh Bức Yêu Lang và một đầu yêu thú thân bò sát đầu hà mã, yêu thú này đúng là Tuỳ Ngưu Thú một đầu yêu thú cấp hai đỉnh phong.

Lúc này một mình Tuỳ Ngưu Thú bị sáu đầu Thanh Bức Yêu Lang vây công, bọn chúng liên thủ với nhau tấn công từ bốn phương tám hướng, khiến cho Tuỳ Ngưu Thú ứng phó cực kỳ vất vả.

Mặc dù vậy, đám Thanh Bức Yêu Lang cũng không có thanh thản chút nào, chúng chống lại những đòn tấn công đầy uy lực của Tuỳ Ngưu Thú hết sức vất vả.

Tuy sáu đầu Thanh Bức Yêu Lang đều là yêu thú cấp hai, nhưng thực lực của chúng so với những yêu thú khác rất bình thường, căn bản chúng thường tụ tập đi lại thành từng đàn, cho nên nhờ vào số lượng nên mới khiến cho người khác khi gặp phải chúng phải kiêng kỵ mà né tránh.

Ngược lại Tuỳ Ngưu Thú lại khác, bản tính của nó khá hung hãn, thực lực cũng hơn hẳn so với những yêu thú bình thường, cho nên khi đối phó với đám Thanh Bức Yêu Lang này nó vẫn dư sức chống lại, chẳng qua đối phương am hiểu liên thủ vây công, cho nên nhất thời hai bên lâm vào trạng thái giằng co khó phân thắng bại.

"Sư huynh, chúng đã trúng kế của ta rồi, chúng ta cũng nên rời khỏi chỗ này thôi." Nhìn đám Thanh Bức Yêu Lang và Tuỳ Ngưu Thú quần nhau rất ác liệt, Đan Nhược Yên vội quay sang bên cạnh nói.

"Ân! Cơ hội đã đến, chúng ta nhanh chóng rời khỏi chỗ này thôi." Trần Hoài Minh gật đầu đồng ý nói.

Sau đó hai người lẳng lặng rời đi, đến khoảng cánh an toàn liền thu lại ẩn nặc thuật rồi hoá thành hai đạo độn quang nhằm một hướng bay đi.

...

Nửa canh giờ sau, chỗ này là một bình nguyên khá là rộng lớn, xung quanh kỳ hoa dị thảo mọc lên vô số, thi thoảng trên trời còn có vài loại linh cầm lượn lờ bay qua.

Đưa mắt nhìn ra thì thấy bình nguyên này rộng cỡ hơn chục mẫu, không gian ở đây có vẻ rất yên tĩnh, sức sống vô cùng mãnh liệt, linh khí cũng nồng đậm hơn so với chỗ khác rất nhiều.

Đột nhiên từ phía xa xa bay vụt tới hai đạo độn quang, sau khi lượn một vòng trên không liền hạ xuống bên cạnh một gò đất cao, linh quang thu lại Diệp Khôn và Dương Lâm liền xuất hiện.

"Sư đệ, qua bình nguyên này là tới cửa ra rồi." Đưa mắt nhìn ra xa, Dương Lâm nở một nụ cười nói.

"Ân! Đúng vậy, không biết những người khác đã tới chưa, hay là chỉ có mỗi hai huynh đệ ta thôi." Diệp Khôn cũng đưa mắt đánh giá cảnh vật xung quanh một lượt cười cười nói.

"Việc đó không liên quan tới chúng ta, sư đệ đi thôi." Xem ra Dương Lâm rất muốn nhanh chóng rời khỏi đây, cho nên thu lại vẻ tươi cười âm trầm nói.

Nói rồi, hồng quang trên người Dương Lâm loé lên, định hoá thành độn quang bay đi.

"Sư huynh chậm đã!" Không để cho Dương Lâm kịp hành động, đột nhiên Diệp Khôn lên tiếng ngăn lại.

"Sư đệ, có chuyện gì?" Nghe Diệp Khôn nói vậy, hồng quang trên người Dương Lâm loé lên rồi biến mất, sau đó hắn đem ánh mắt kinh ngạc nhìn sang bên cạnh hỏi.

"Ở chỗ này khá là yên tĩnh, đệ cứ có cảm giác chỗ này có cái gì đó không ổn." Diệp Khôn thu ánh mắt lại, rồi quay sang nhìn Dương Lâm bờ môi khẽ nhúc nhích.

"Đệ nói là...Không lẽ chỗ này có nguy hiểm đang rình rập chúng ta?" Thấy Diệp Khôn dùng truyền âm mật thuật nói với mình, sắc mặt Dương Lâm đột nhiên biến đổi lớn, hắn hơi nghi ngờ truyền âm hỏi lại.

Lúc này đã gần đến đích rồi, cho nên trong lòng Dương Lâm không hề muốn sẽ có chuyện gì khác phát sinh thêm, khi nghe Diệp Khôn nói vậy, hắn không khỏi cảm thấy ớn lạnh.

"Đệ không dám khẳng định, nhưng nếu huynh lưu ý một chút thì có thể nhìn ra được điểm khác lạ ở chỗ này." Diệp Khôn vẫn với vẻ mặt như trước nói.

"Cái này..." Dương Lâm thấy lời nói của Diệp Khôn không phải là không có lý, quả thật khi tới đây hắn cũng cảm thấy có một chút gì đó hơi khác, nhưng do sắp được ra ngoài cho nên hắn vui mừng quá và không thèm để ý đến những chi tiết nhỏ ở xung quanh làm gì.

Để minh chứng cho việc này, Dương Lâm hít vào một hơi thật sâu, sau đó đem thần thức của mình phóng thích ra tới mức cực hạn để dò xét.

Một lúc sau, Dương Lâm thu thần thức lại với vẻ mặt hơi khó coi.

"Sư đệ, ta không phát hiện ra được điều gì khả nghi cả, chỉ là..." Dương Lâm nhăn mày với Diệp Khôn nói, nhưng trong lòng hắn nghĩ chẳng nhẽ sư đệ cảm ứng nhầm, hay là trải qua sự việc lúc trước cho nên hắn tỏ ra đa nghi như vậy.

"Chỉ là sao? Huynh nói ra xem?" Diệp Khôn thấy biểu hiện của Dương Lâm như vậy nhưng không hề tỏ thái độ gì, thản nhiên nói.

"Chỉ là ta thấy ở chỗ này yên tĩnh đến mức lạ thường, rõ ràng trên trời vẫn thấy một vài loại linh cầm lượn lờ, bên dưới thì kỳ hoa dị thảo vẫn đung đưa theo gió nhưng lại chẳng thấy có một tiếng động nào cả...chẳng nhẽ phía trước chúng ta là..." Dương Lâm nói ra điều mà hắn cho là có chút hơi lạ.

"Quả nhiên huynh đã nhìn ra, ý của đệ muốn nói cũng chính là điểm này đấy. Nếu đệ đoán không nhầm thì cảnh vật phía trước chúng ta chỉ là do huyễn thuật tạo lên mà thôi." Diệp Khôn gật đầu nói.

"Huyễn thuật? Điều này sao có thể, chỗ chúng ta đang đứng trên bản đồ có đánh dấu đó là một bình nguyên mà, phía trước mặt chúng ta cũng đúng là bình nguyên đấy thôi." Dương Lâm vẫn hơi nghi ngờ hỏi.

"Đúng là như vậy, nhưng đệ dám khẳng định ở đây đã có chuyện gì xảy trước đó, cho nên đã bị người ta thi triển huyễn thuật để che mắt chúng ta đấy." Tinh quang trong mắt Diệp Khôn loé lên, hắn nháy mắt với Dương Lâm nói.

"Có người bày ra? Ý đệ muốn nói là..." Dương Lâm hơi nhíu mày nói.

"Đúng vậy, có khả năng đó." Diệp Khôn không đợi cho Dương Lâm nói tiếp vội cắt lời hắn.

Nghe Diệp Khôn nói vậy, trong lòng Dương Lâm thoáng hiện lên một tia bất an, nếu đúng là bị người khác thi triển huyễn thuật để che mắt, thì mục đích cho họ chắc chắn là không có gì tốt đẹp rồi.

"Sư huynh hãy thả lỏng tinh thần, cứ tỏ vẻ như chúng ta không biết gì cả, đệ đã có chủ ý của mình, để xem rốt cuộc là kẻ nào đang dùng huyễn thuật dở trò ở chỗ này đây." Diệp Khôn liếc nhìn Dương Lâm nhắc nhở.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.