Chương trước
Chương sau
Chỉ trong thời gian ngắn, hàng vạn hư ảnh tiểu Thuỷ Linh Kiếm quy tụ lại một chỗ tạo thành một thanh Tiên Kiếm lớn hơn mười trượng, uy áp từ trên nó tỏa ra khiến cho người khác phải kinh tâm động phách.

Áp lực cực kỳ lớn, thêm vào đó là cực hàn khí tức toả ra, trong phạm vi hơn mười trượng xung quanh Tiên Kiếm dường như mọi vật bị đóng băng lại vậy, cảm giác thật không thoải mái chút nào.

Uy áp kinh người từ phía Tiên Kiếm ở phía trên đầu Diệp Khôn toả ra khiến cho đám người Tam đại gia tộc hoảng sợ, bọn hộ nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được rốt cuộc việc này là như thế nào.

Đối mặt với Diệp Khôn lúc này không khác gì là đang đối mặt với một tu sĩ Trúc Cơ Kỳ vậy, điều này làm sao có thể chứ, rõ ràng hắn chỉ là tu sĩ Luyện Khí Kỳ mà thôi.

Không thể hiểu nổi, trên mặt ba người không giấu nổi vẻ sợ hãi đến cực điểm, chỉ cần Tiên Kiếm kia chém xuống, khẳng định bọn họ sẽ gặp rắc rối lớn, đừng nói là một người, ngay cả ba người liên thủ lại cùng một chỗ chưa chắc đã đỡ nổi đấy.

Ý nghĩ trong đầu thoáng qua, cả ba người không hẹn đều cùng nhau tế ra hộ thể linh quang, và lấy ra vài tấm phù lục có tính chất phòng ngự dán lên người.

Sau đó thân hình cả ba người nhoáng lên, chớp mắt một cái đã thấy đứng bên cạnh nhau theo phương vị hình tam giác.

Kế đó, bờ môi mỗi người đều khẽ nhúc nhích, dường như họ đọc cùng một loại chú ngữ nào đó rất thần bí, theo chú ngữ được đọc ra, ba người dương tay kết một thủ ấn rồi đan lại với nhau, ngay lập tức ba đạo hào quang từ thủ ấn của ba người loé lên rồi khuyếch tán ra, sau đó đan lại với nhau tạo thành một màn sáng bảo vệ ở bên ngoài.

Không dừng lại ở đó, cả ba đồng thời đánh ra một đạo pháp quyết thu hồi pháp khí lại, để cho chúng phiêu phù lơ lửng trên không gia nhập vào bên trong màn sáng.

Ngay lập tức, bên ngoài màn sáng bảo vệ của ba người loé lên hào quang chói mắt, đem phòng ngự của họ càng thêm vững chắc hơn.

Mặc dù đang ở trong Phục Nghê Trận, về cơ bản bọn họ chiếm được thiên thời địa lợi, thế nhưng trận pháp này chỉ có tác dụng giam cầm địch nhân ở trong với cả tạo ra huyễn thuật ở bên ngoài trận, ngoài ra nó chẳng còn tác dụng nào nữa cả.

Ở bên trong trận tuy lợi thế thật, nhưng phạm vi hoạt động bị hạn chế, cho nên một khi đã ở trong trận thì sẽ không có chỗ để chạy hoặc là trốn cả.

Tưởng rằng gia nhập vào bên trong trận rồi dùng thực lực của ba người liên thủ để chém giết những người vô tình bị lạc vào để cướp bảo, nhưng bọn họ không ngờ lại gặp phải Diệp Khôn, không ngờ thực lực của hắn lại mạnh đến mức đáng sợ như vậy.

Chạy đã không còn đường, bài trừ trận pháp để thoát thân cũng không phải đơn giản như những trận pháp khác, đối mặt với Tiên Kiếm nếu riêng lẻ từng người rất khó chống đỡ, cho nên ba người đã chọn cách ở cùng một chỗ liên thủ để chống đỡ đòn tấn công này của Diệp Khôn.

Diễn biến xảy ra tưởng chừng phức tạp nhưng chỉ xảy ra trong thoáng chốc.

Phòng ngự của đám người Tam đại gia tộc vừa mới tế ra thì Diệp Khôn cũng nhấc tay chém ra một kiếm xuống dưới.

Ngay lập tức, hư ảnh Tiên Kiếm khổng lồ lấy tốc độ nhanh như chớp theo sau Thuỷ Linh Kiếm nhưng lại tới trước, từ trên trời bổ thẳng xuống đầu cả ba người.

"Ầm!" một tiếng kinh thiên động địa vang lên.

Tiên Kiếm khổng lồ chém xuống đem toàn bộ cả ba người bao khoả vào trong.

Không thấy tiếng kêu nào của cả ba người vang lên, cũng không thấy cát bụi hay đất đá văng ra, chỉ nghe thấy những tiếng đinh đang lách tách sau tiếng nổ lớn.

Thời gian chậm rãi trôi qua, Diệp Khôn với vẻ mặt tái nhợt như cắt không còn giọt máu lơ lửng ở trên không, đồng thời đem ánh mắt đầy mong chờ nhìn xuống phía dưới.

Một làn gió nhẹ không biết từ đâu xuất hiện thoảng qua, nó đem toàn bộ kiếm khí còn sót lại của Tiên Kiếm thổi cho tiêu tan hết.

Một màn kinh nghi xuất hiện, cả ba người bọn Tam đại gia tộc đã biến mất không thấy đâu nữa, nhưng ở dưới mặt đất xuất hiện túi trữ vật và pháp khí của cả ba người.

Điều này cho thấy, một chiêu Vạn Kiếm Quy Tông vừa rồi của Diệp Khôn đã khiến cho đám người Tam đại gia tộc tan thành mây khói, hồn quy địa phủ.

"Hô!"

Diệp Khôn thở dốc một tiếng, trong mắt hắn hiện rõ vẻ vui mừng, một chiêu Vạn Kiếm Quy Tông vừa rồi uy lực nó đem lại quá sức tưởng tượng của hắn.

Đây có lẽ chính là do dị biến của tiểu kim kiếm bên trong thức hải của hắn dẫn kiếm khí ra, nếu không cũng không có uy lực đến mức độ khiến cho cả ba người của Tam đại gia tộc tan thành mây khói đâu đấy.

Khẽ lắc người hạ xuống đất, Diệp Khôn đem Thuỷ Linh Kiếm tra vào vỏ, sau đó cánh tay hắn khẽ lật đem toàn bộ pháp khí và túi trữ vật ở phía trước thu vào trong tay.

Ngay sau đó thân hình hắn mơ hồ biến mất tại chỗ không thấy đâu nữa, khoảng một khắc trôi qua, thân hình hắn lại xuất hiện trở lại, nhưng lúc này rõ ràng khí tức trên người hắn đã đạt đến trình độ đỉnh phong, trên mặt nở một nụ cười đầy đắc ý.

Không có hành động gì khác, chỉ thấy bờ môi Diệp Khôn khẽ nhúc nhích, một lúc sau, hắn nâng tay đánh ra một đạo pháp quyết vào khoảng không phía trước.

Ngay lập tức một đạo linh quang từ đầu ngón tay của hắn ra loé lên rồi biết mất, chớp mắt một cái, toàn bộ quang cảnh xung quanh hắn vặn vẹo một hồi trở lại hiện thực của nó.

Ở đây đúng là bình nguyên như trên bản đồ ghi lại, hơn nữa cảnh sắc sống động chân thật hơn rất nhiều so với lúc đầu tới đây.

Diệp Khôn liếc mắt đảo quanh một lượt, sau đó cánh tay hắn khẽ vẩy, lập tức một đạo hào quang từ trong ống tay bắn ra, sau khi đạo hào quang đó lượn quanh một vòng liền quay lại rơi trên tay của hắn.

Hào quang thu lại, trên tay Diệp Khôn liền xuất hiện một bộ đạo cụ bày trận, đạo cụ này hiển nhiên là đạo cụ để bày ra Phục Nghê Trận rồi.

Nhìn Phục Nghê Trận trên tay, Diệp Khôn nở một nụ cười đắc ý, đoạt được một trận pháp tốt như vậy hắn rất vui mừng.

Ai bảo đám người của Tam đại gia tộc dám tính kế trên người hắn chứ, bọn chúng chết để lại cho hắn một lượng tài phú khá là nhiều.

Trong ba túi trữ vật kia hắn đã tìm được những thứ còn lại của nhiệm vụ lần này, hơn thế nữa còn đạt được khá nhiều dược thảo quý hiếm, đặc biệt là chủ nguyên liệu để luyện chế Trúc Cơ Đan đấy.

Có thể nói, lần này trúng kế của người khác tưởng chừng hắn trở thành con mồi, nhưng hắn đã lật ngửa và trở thành thợ săn, cuối cùng đạt được nhiều chỗ tốt.

Khoé miệng Diệp Khôn nhếch lên, sau đó hắn khẽ lật tay đem Phục Nghê Trận cất vào trong túi trữ vật rồi quay người lại nhìn về phía Dương Lâm.

Lúc này hắn thấy Dương Lâm đang mỉm cười hớn hở đi về phía hắn, xem ra vừa rồi thấy hắn bình yên vô sự trở ra, Dương Lâm đã thu lại trận kỳ phòng hộ và đi tới bên cạnh hắn.

"Diệp Khôn, đệ không sao chứ?" còn cách Diệp Khôn khoảng hơn mười trượng, Dương Lâm vội lên tiếng hỏi.

"Dệ không vấn đề gì." Diệp Khôn mỉm cười nói.

"Ân! Vừa rồi ta cảm nhận được có điều bất hảo xảy ra, nhưng bây giờ thấy đệ bình an vô sự đi ra là ta rất mừng rồi, không biết rốt cuộc là kẻ nào đã bày trận mai phục ở chỗ này?" Đén bên cạnh Diệp Khôn, Dương Lâm đảo thần thức lên người hắn dù xét một lượt, sau khi không phát hiện ra điều gì bất thường ở hắn, vội nói.

"Chính là đám người của Tam đại gia tộc, trận pháp họ bày ra để che mắt chúng ta có lẽ huynh cũng biết, đó là Phục Nghê Trận đấy." Diệp Khôn mỉm cười nói.

"Cái gì? Chính là bọn hắn, hơn nữa còn có Phục Nghê Trận. Thật không ngờ bọn người này lại có được trận pháp bậc này a." Dương Lâm nghe xong thì thoáng giật mình kinh hãi, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại.

"Đúng vậy, tài khí của họ rất lớn, nhưng cuối cùng cũng vào tay đệ thôi ha ha." Diệp Khôn thấy biểu hiện của Dương Lâm như vậy cười lớn nói.

"Đệ nói vậy...không lẽ ba người họ đã bị đệ giết chết?" Dương Lâm ngờ ngợ hỏi.

"Không sai." Diệp Khôn thản nhiên nói.

"Ân! Ta hỏi vậy cũng dư thừa rồi, nếu họ không chết thì làm sao đệ đi ra được chứ." Dương Lâm hơi trầm tư gãi gãi đầu nói.

"Được rồi, thời gian cũng không còn nhiều nữa, chúng ta cũng mau tới cửa ra rồi trở về phục mệnh thôi." Diệp Khôn khẽ gật đầu rồi quay ra nói.

"Ân! Đi thôi."

Nói xong, Diệp Khôn và Dương Lâm liền hoá thành hai đạo độn quang hướng về chỗ cửa ra bay tới.

Nửa khắc sau, từ phía xa xa ở chân trời xẹt tới vài đạo độn quang bay đi với tốc độ rất nhanh, hướng của những đạo độn quang này cũng giống như hướng đi vừa rồi của Diệp Khôn và Dương Lâm.

Khi tới phía trên bình nguyên, tốc độ của mấy đạo độn quang hơi chậm lại một chút, nhưng cũng không thấy hạ xuống dưới, mà chỉ lướt qua bay vụt đi mà thôi.

...

Chỗ này là vùng đất trống với chu vi bán kính khoảng hai mẫu, ở giữa có một tế đàn nhỏ đủ để mười người đứng với phong cách rất cổ xưa.

Ở bốn phía tế đàn có bốn pho tượng khá lớn được điêu khắc bốn quái thú có kích thước hơn một trượng.

Nhìn kỹ lại thì bốn quái thú này chính là bốn tứ linh trong truyền thuyết, theo thứ tự là Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ.

Bốn tứ linh được đặt theo vị trí của Tứ Tượng Quy Nguyên Trận, bao lấy tế đàn vào bên trong.

Từ xa nhìn lại, trên thân bốn tứ linh này tản mát ra một khí tức rất cường đại và quỷ dị, nhìn chúng rất sống động và chân thật, khiến cho người ta khi tới gần cứ có cảm giác sợ hãi.

"Sư huynh, bốn pho tượng kia không lẽ là bốn tứ linh trong truyền thuyết?." Đột nhiên hai đạo độn quang bay vụt tới phía bên ngoài tế đàn rồi dừng lại, theo sau đó hào quang thu lại Diệp Khôn và Dương Lâm liền xuất hiện, Diệp Khôn đưa mắt nhìn về phía tế đàn tỏ ra kinh ngạc nói.

"Đúng vậy, chúng là tứ linh trong truyền thuyết, chỉ là cách gọi đó chỉ xuất hiện ở thế tục do quan niệm của phàm nhân mà thôi, thực tế theo về Tu tiên giới thì chúng chính là bốn Chân Linh trong số những Chân Linh cường đại nhất đấy." Dương Lâm sau khi đưa mắt nhìn về phía tế đàn cũng hơi ngạc nhiên nói.

"Chân Linh? Đệ vẫn chưa nghe tới, nhưng nói như huynh thì Chân Linh chính là một tồn tại đáng sợ ở Tu tiên giới a." Nghe đến Chân Linh, trong đầu Diệp Khôn thấy hơi mơ hồ, nhưng lại cảm thấy chúng không phải là một dạng tồn tại tầm thường nào đó nên hỏi.

"Về Chân Linh ta cũng không biết nhiều, nhưng đúng như đệ nói, chúng chính là một tồn tại đáng sợ ở Tu tiên giới đấy." Dương Lâm đồng ý với Diệp Khôn nói.

"Ân! Tế đàn phía trước kia chính là cửa ra của tầng năm rồi, chúng ta tới đó thôi." Qua lại vài câu xong, Diệp Khôn đem ánh mắt tập chung tới tế đàn phía trước bình thản nói ra một câu.

Dứt lời, thân hình hắn nhoáng lên một cái, thi triển khinh thân vọt về phía trước.

Dương Lâm thấy vậy cũng không có biểu hiện gì khác, hắn cũng thi triển bộ pháp nào đó đuổi theo sau Diệp Khôn.

Lên tới tế đàn, lúc này ở gần cho nên Diệp Khôn nhìn rõ chân diện mục củaTứ Linh.

Từ trên thân chúng có một uy áp đáng sợ toả ra, mặc dù chúng chỉ là tượng đá, nhưng khi ánh mắt của Diệp Khôn tiếp xúc với ánh mắt của chúng, liền khiến cho toàn thân hắn phải run lên vì sợ hãi.

Cố gắng lấy lại vẻ bình tĩnh, Diệp Khôn hít vào một hơi thật sâu, sau đó hắn dời mắt qua chỗ khác không dám nhìn vào Tứ Linh nữa.

Diệp Khôn như vậy, bên này Dương Lâm cũng thế, hắn bị uy áp từ trên bốn bức tượng khiến cho cả người không lạnh mà run.

"Không nghĩ tới Tứ Linh này chỉ là tượng đá thôi mà đã khiến cho ta không dám đối diện với chúng rồi, nếu mà thực sự gặp bản thể của chúng ở đây không biết sẽ như thế nào a." Sau khi trấn tĩnh lại tinh thần, Dương Lâm quay sang bên cạnh nói với Diệp Khôn.

"Đệ nghĩ với tu vi như chúng ta hiện giờ có lẽ chẳng bao giờ thấy được bản thể của chúng đâu đấy, trừ khi là có được thiên đại cơ duyên mới có khả năng đấy." Diệp Khôn khẽ mỉm cười nói.

"Ha ha, đệ nói cũng phải, gặp được Chân Linh đối với chúng ta chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu được." Dương Lâm nghe Diệp Khôn nói vậy thì hơi ngẩn ra một chút, sau đó cười lớn nói.

"Để xem nào, chỗ này cũng chẳng còn gì để lưu luyến nữa, thời gian cũng không còn nhiều, chúng ta cũng nên rời khỏi đây a." Diệp Khôn đột nhiên nói.

"Không sai, chúng ta đi thôi. Ta cũng không muốn ở chỗ này thêm một chút nào nữa." Dương Lâm đồng tình nói.

Dứt lời, Dương Lâm và Diệp Khôn đều cùng một động tác, khẽ lật tay lấy ra một miếng ngọc bài, sau đó không hề chần chừ, hai người liền dùng lực bóp mạnh một cái khiến cho miếng ngọc bài vỡ vụn ra.

Sở dĩ hai người chọn cách bóp nát ngọc bài để truyền tống ra ngoài là vì muốn nhanh hơn, nếu như dùng trận pháp bên trong tế đàn sẽ phải mất một khoảng thời gian để khởi động nó lên mới được.

Ngay khi ngọc bài bị bóp nát, một màn quỷ dị liền xuất hiện.

Chỉ thấy từ lòng bàn tay của hai người liền xuất hiện một đạo linh quang chói mắt, lấy mắt thường cũng có thể thấy được hai đạo linh quang đó loé lên một cái rồi quấn quanh cơ thể hai người một vòng, sau đó toàn thân hai người liền biến mất tại chỗ không thấy đâu nữa.

Ngay khi Diệp Khôn và Dương Lâm biến mất, thì ở phía xa xa vài đạo độn quang phá không bay tới.

Sau khi rơi xuống tế đàn, từng đạo hào quang thu liễm lại liền xuất hiện một đám người.

...

Tây Dương Lĩnh, bên ngoài Bảo Vân Ngọc Tháp.

Lúc này trên quảng trường không còn đông người như lúc trước nữa, chỉ còn lại bảy tốp người ở lại chỗ này mà thôi.

Những tốp người này phân biệt chiếm lấy một chỗ để ngồi xuống, bọn họ là những người của lục đại môn phái và tam đại gia tộc đang ngồi chờ đệ tử của mình kết thúc thí luyện đi ra.

Còn những người tới đây với mục đích tham gia đấu giá hội hầu hết đã rời khỏi đây.

Đấu giá hội đã kết thúc một ngày trước, những người đến đạt được mục đích của mình cũng đã đi, nếu còn cũng chỉ còn vài người nhàn rỗi có tính hiếu kỳ muốn ở lại để xem kết quả của cuộc thí luyện lần này.

Trong số những người đang chờ đợi ở đây có cả Văn Phụng và Phương Hà, hai người này hiện đang đứng cùng với đám người của Ngũ Hành Phái.

Hai người họ đã đi ra từ hai ngày trước, cùng với một người của Ngũ Hành Phái nữa, nhưng tuyệt nhiên không thấy tung tích của thiếu niên còn lại duy nhất của Quỷ Linh Môn đâu.

Xem ra thiếu niên kia đã bị ba người bọn Phương Hà diệt sát khi còn ở trong tầng bốn rồi.

Như vậy người của Quỷ Linh Môn tham gia thí luyện lần này tất cả đã vẫn lạc, không còn một ai sống sót để đi ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.