Chương trước
Chương sau
Ngước mắt nhìn lên, xuất hiện trước mặt Diệp Khôn là một thiếu niên ước chừng mười bảy mười tám tuổi với dung mạo thanh tú, phong thái tao nhã, trên tay y cầm một chiếc quạt giấy nhìn qua rất tầm thường.

Không nghĩ tới người này lại có một khuôn mặt thanh tú như vậy, nếu để y cải trang một chút thì rất khó có thể nhận ra y là nam hay là nữ.

Trên miệng người này dường như lúc nào cũng nở một nụ cười mỉm, khiến cho người khác khi nhìn thấy y đều có hảo cảm.

Thần thức của Diệp Khôn đảo qua người này phát hiện ra khí tức của y rất quỷ dị, lúc có lúc không, cứ như là một phàm nhân vậy.

Điều này khiến cho Diệp Khôn thoáng động dung, không lẽ đối phương là một cao thủ Trúc Cơ nhưng đã cố tình ẩn dấu tu vi, như vậy hắn mới không cảm nhận rõ được.

Ý nghĩ trong đầu Diệp Khôn loé lên, nhưng ngay lập tức hắn liền phủ nhận luôn, mặc dù khí tức của đối phương có chút quỷ dị, nhưng thần thức hắn đảo qua mấy lần về sau đã khẳng định y cùng cảnh giới với mình, chỉ là không rõ đã đạt tới mức độ tu vi thế nào thôi.

"Vị đạo hữu này nếu có nhã hứng cùng ta ngồi một chỗ thì xin cứ tự nhiên, dù gì bàn này cũng đủ để cho hai ba người nữa ngồi đấy." Tinh quang trong mắt Diệp Khôn loé lên, sau đó nở một nụ cười mỉm với đối phương đồng thời lên tiếng nói.

"Ân! Đa tạ đạo hữu, tại hạ Cô Hồng Nhan, không biết đạo hữu xưng hô thế nào?" Được Diệp Khôn đồng ý, thiếu niên rất sảng khoái cười nói, sau đó tự nhiên ngồi xuống phía đối diện.

"Tại hạ Diệp Lục." Diệp Khôn thấy phong thái của Cô Hồng Nhan rất tự nhiên, hắn âm thầm tán thưởng mỉm cười.

Cô Hồng Nhan vừa ngồi xuống bàn, thì thiếu nữ khi nãy lại đi ra cung kính hỏi y muốn dùng gì.

"Như lần trước."
Dường như đã tới đây vài lần rồi, Cô Hồng Nhan thấy thiếu nữ hỏi thì chỉ nói một câu, sau đó thiếu nữ liền lui xuống chuẩn bị cho y.

Một lúc sau thiếu nữ đem đồ mà Cô Hồng Nhan cần ra, y thuận tiện cũng ném cho nàng ta một viên hạ phẩm linh thạch, rồi để cho nàng ta lui xuống.

"Nào, Diệp đạo hữu, chúng ta gặp mặt ở đây coi như là có duyên, trước lạ sau quen, ta kính đạo hữu một ly trước." Cô Hồng Nhan đem vò rượu rót ra hai ly, sau đó đưa cho Diệp Khôn và nói.

"Ân! Cô đạo hữu rất hào sảng, tại hạ rất thích, đúng như đạo hữu nói, trước lạ sau quen, tại hạ cung kính không bằng tuân lệnh, cũng kính đạo hữu một ly." Rất ấn tượng với tính cánh của Cô Hồng Nhan, Diệp Khôn cầm ly rượu lên cũng tỏ ra hào sảng nói.

Dứt lời, cả hai cùng nhìn nhau cười rồi đưa ly rượu lên miệng ngửa cổ uống cạn.

"Cô đạo hữu dường như là người bản địa ở đây a?" Vừa bỏ ly rượu xuống, Diệp Khôn liền hướng Cô Hồng Nhan hỏi một câu.

"Cái này thì không phải, chỉ là tại hạ vẫn thường hay lui tới chỗ này mà thôi." Cô Hồng Nhan rót thêm một ly rượu nữa uống cạn, đồng thời gắp một miếng thịt cho vào miệng ăn xong rồi mới trả lời.

"Thì ra là vậy." Diệp Khôn cũng gắp một miếng thịt lên ăn xong rồi nói.

"Ngược lại thì ta thấy đạo hữu là lần đầu tới đây a, hơn nữa tới là muốn tìm kiếm tài liệu gì đó." Cô Hồng Nhan lại rót ra một ly rượu nữa uống cạn rồi nói.

"Ồ! Cô đạo hữu đoán đúng rồi đấy." Nghe Cô Hồng Nhan nói vậy, đột nhiên sắc mặt Diệp Khôn khẽ đổi nhàn nhạt nói.

"Đạo hữu chớ hiểu nhầm, thường thì những người tới Tinh Nguyên Thành không cần biết là lần đầu hay lần thứ mấy chỉ có một mục đích là tới phường thị tìm kiếm tài liệu đấy." Cô Hồng Nhan thấy sắc mặt của Diệp Khôn khẽ đổi, y biết hắn đang nghĩ gì, nhưng y vẫn với dáng vẻ tươi cười nói.

"Thì ra là vậy, quả thật tại hạ tới đây đúng là cần tìm đồ vật và một ít tài liệu." Nghe đối phương nói xong, sắc mặt Diệp Khôn dãn ra nói.

"Không biết đạo hữu cần tìm là những thứ đồ gì, nếu không ngại có thể cho tại hạ biết, chưa biết chừng tại hạ có manh mối đấy." Cô Hồng Nhan khẽ gật đầu mỉm cười nói.

"Ân! Cái này cũng không có gì, mục đích chính của tại hạ tới đây là muốn tìm mua một lò luyện đan phẩm chất tốt mà thôi." Diệp Khôn hơi suy nghĩ một chặp rồi nói ra.

Việc tìm lò luyện đan cũng không có gì là bí mật gì cả, cho nên thấy đối phương có ý như vậy Diệp Khôn cũng không ngại mà nói ra, dù gì đối phương cũng qua lại nhiều lần ở đây rồi, rất có thể y sẽ biết chỗ nào có bán lò luyện đan phẩm chất tốt, nếu y chịu chỉ bảo như vậy thì hắn đỡ phải mất công đi dò hỏi.

"Ồ! Đạo hữu tìm lò luyện đan? Cái này thì đạo hữu đã tới chễ một bước rồi." Thấy Diệp Khôn nói muốn tìm lò luyện đan, hơn nữa lại là loại phẩm chất tốt, Cô Hồng Nhan hơi kinh ngạc, nhưng sau đó lắc đầu nói.

"Chậm một bước? Ý của đạo hữu là sao, mong chỉ giáo." Biểu hiện của Cô Hồng Nhan khiến cho Diệp Khôn phải kinh ngạc, chỉ là một lò luyện đan thôi mà, đâu có gì đáng quý lắm đâu, nhưng lời nói của đối phương dường như có ý gì đó thì phải.

"Nếu đạo hữu cần lò luyện đan loại tốt thì khẳng định là thuộc loại thượng phẩm trở lên rồi, mà ở Tinh Nguyên Thành chỉ có Tiêu Dương Các mới có lò luyện phẩm chất đó mà thôi." Cô Hồng Nhan uống thêm một ngụm rượu nữa rồi nói.

"Theo tại hạ biết, Tiêu Dương Các có hai lò luyện đan thuộc phẩm chất thượng phẩm đó là Huyết Cương Đỉnh và Tàn Phong Đỉnh, trong đó thì Huyết Cương Đỉnh chính là một kiện nhất giai thượng phẩm, còn Tàn Phong Đỉnh là nhị giai thượng phẩm. Nghe nói hai đỉnh này chính là do Lê Kha Chân Nhân, một vị luyện đan tông sư tự tay luyện chế cách đây hơn một ngàn năm về trước." Ngừng lại một chút Cô Hồng Nhan lại nói tiếp.

"Lê Kha Chân Nhân? Cái tên này hình như tại hạ cũng đã thấy qua trong điển tịch rồi, nghe nói vị tiền bối này tinh thông luyện đan chi đạo, hơn nữa đã cử hà phi thăng từ mấy trăm năm về trước rồi." Nghe Cô Hồng Nhan nói, đột nhiên Diệp Khôn như nhớ tới điều gì đó nói.

"Đúng vậy, Lê Kha Chân Nhân thời đó uy chấn Tề Quốc, đáng tiếc là sau đó Tề Quốc chẳng có một ai theo kịp Lê tiền bối cả." Nhắc đến Lê Kha Chân Nhân, Cô Hồng Nhan nhớ tới sự tích xưa cảm khái nói.

"Hai lò luyện đan đó mấy ngày trước đã bị người ta mua mất rồi, nếu đạo hữu tới sớm một chút nữa thì có khả năng dành được đấy." Thoáng nghĩ lại tích xưa, Cô Hồng Nhan liền trở lại chuyện chính nói.

"Đã bị người khác mua mất? Nếu vậy thì đúng là đáng tiếc thật." Còn đang có chút hy vọng về tung tích của hai lò luyện đan kia, đột nhiên nghe nói đã bị người khác mua mất rồi, vẻ mặt Diệp Khôn thoáng thay đổi tỏ ra rầu rĩ nói.

"Ha ha, đạo hữu cần lo luyện đan bậc đó có lẽ cũng là người tinh thông luyện đan chi đạo a, hơn nữa còn muốn dùng nó để luyện chế đan dược phẩm chất cao nữa." Nhìn biểu hiện của Diệp Khôn, Cô Hồng Nhan đột nhiên cười lớn nói.

"Đạo hữu đúng là có con mắt tinh tường, tại hạ không dám nói là bản thân tinh thông luyện đan chi đạo, nhưng tự phụ cũng có một chút thành tựu đấy, xác thực lần này cần luyện chế đan dược phẩm chất cao, chỉ đáng tiếc..." Diệp Khôn thấy Cô Hồng Nhan nói ra những lời này thì âm thâm kinh ngạc, hắn không nghĩ tới đối phương lại có thể nhận ra được điều này, xem ra y không phải là người tầm thường, cho nên hắn phải có ý đề phòng mới được, nghĩ vậy nhưng hắn không dám biểu hiện ra ngoài, mà vẫn giả vờ tiếc nuối nói.

"Nói như vậy thì con đường tu luyện của đạo hữu sau này sẽ thuận lợi hơn tại hạ rất nhiều đấy. Chỉ là hai lò luyện đan kia muốn lấy tới tay cũng không phải đơn giản đâu, kể cả đạo hữu có tới kịp thì chưa chắc đã đủ bản lĩnh để có được nó đấy." Cô Hồng Nhan mỉm cười nói.

"Thế là thế nào? Không lẽ giá cả của hai lò luyện đó rất cao?" Nghe vậy Diệp Khôn hơi kinh ngạc hỏi.

"Đúng vậy, hai cái đỉnh đó được Tiêu Dương Các bán ra với cái giá trên trời, đừng nói là đạo hữu chỉ là một tu sĩ Luyện Khí Kỳ, mà ngay cả lão tổ Kết Đan Kỳ cũng không đủ tài lực để tranh đoạt một trong hai món đó đấy." Cô Hồng Nhan nói tiếp một câu khiến cho Diệp Khôn phải giật mình kinh hãi.

Ngay cả tu sĩ Kết Đan Kỳ cũng không đủ tài lực để lấy được một trong hai món? Nếu thật như vậy thì đúng là quá mức tưởng tượng của Diệp Khôn rồi.

"Thật vậy sao? Nếu nói như vậy người có bản lĩnh lấy đi hai lô đỉnh kia là..." Diệp Khôn kinh ngạc hỏi.

"Không, lấy đi hai đỉnh đó là hai thế lực lớn ở Tề Quốc, một là Hằng Nhạc Phái, một là Du Vân Môn." Không đợi cho Diệp Khôn nói hết câu, Cô Hồng Nhan khoát tay nói, nhưng trong lời nói của y rất lạnh lùng và còn mang âm điệu thù hận, nếu để ý kỹ thì có thể nhận thấy ẩn sâu trong mắt y còn xuất hiện một tia sát khí.

Diệp Khôn vẫn luôn đề phòng Cô Hồng Nhan cho nên hắn đã âm thầm gieo lên người y Huyễn Ảnh Truy Tung, ngay vừa rồi khi nhắc đến Hằng Nhạc Phái cùng Du Vân Môn đã khiến cho tâm tình y bị kích động, nhờ vậy mà hắn đã nhìn ra được điểm này và cảm thấy hơi khó hiểu, chẳng lẽ đối phương có thù với một trong hai môn phái này, hoặc là một trong hai?

"Cô đạo hữu, hình như đạo hữu có thù với hai môn phái này a?" Trong đầu Diệp Khôn âm thầm suy tính, sau đó mờ môi hắn khẽ nhúc nhích truyền âm cho Cô Hồng Nhan nói.

Thấy Diệp Khôn đột nhiên truyền âm hỏi mình vấn đề này, trong lòng Cô Hồng Nhan đột nhiên tỏ ra kinh ngạc, đồng thời đem ánh mắt hiếu kỳ đầy khó hiểu nhìn hắn.

Việc Diệp Khôn nhận ra y có thù với một trong hai môn phái cũng dễ hiểu, vì vừa rồi Cô Hồng Nhan không hề che dấu mà để lộ rõ ra ngoài. Điều khiến y chú ý chính là việc Diệp Khôn đột nhiên lại dùng truyền âm thuật để hỏi y, xem ra việc này đối phương không muốn những người xung quanh biết được.

"Đạo hữu đoán không sai, đích thực tại hạ có mối thù sâu đậm với Du Vân Môn." Không biết tại sao Diệp Khôn lại truyền âm nói với mình, nhưng Cô Hồng Nhan là người từng chải, cho nên ngầm hiểu ý cũng truyền âm nói lại.

"Ân! Nếu vậy thì tốt, tại hạ có một việc muốn hợp tác với đạo hữu, không biết đạo hữu có hứng thú không?" Thấy đối phương nói ra kẻ thù của mình, khoé miệng của Diệp Khôn nhếch lên nói.

"Hợp tác? Không biết đạo hữu muốn hợp tác với tại hạ làm việc gì và hợp tác như thế nào?" Đột nhiên Diệp Khôn muốn hợp tác với mình, Cô Hồng Nhan tỏ ra kinh ngạc hỏi lại.

"Trước hết đạo hữu nói cho tại hạ biết, Du Vân Môn đã đoạt được đỉnh nào trong hai lò luyện đan kia trước a." Diệp Khôn hỏi.

"Đó là Huyết Cương Đỉnh." Cô Hồng Nhan thản nhiên trả lời.

"Tốt! Vậy bọn họ đã rời khỏi Tinh Nguyên Thành chưa, và tổng cộng họ có mấy người, tu vi mỗi người thế nào?" Nghe đối phương nói Huyết Cương Đỉnh là nhất giai thượng phẩm, lại rơi vào trong tay Du Vân Môn, Diệp Khôn tỏ vẻ hài lòng hỏi tiếp.

"Cái này...bọn chúng tổng cộng có năm người, trong đó có một cao thủ Trúc Cơ Kỳ, bốn người còn lại đều là Luyện Khí Kỳ tầng mười ba. Theo như ta biết thì có lẽ hai hôm sau chúng sẽ rời Tinh Nguyên Thành để trở về môn phái." Mặc dù không biết tại sao Diệp Khôn lại đi hỏi những tin tức này, nhưng Cô Hồng Nhan dường như không để ý mấy, cứ thản nhiên trả lời không về do dự.

"Được lắm! Huyết Cương Đỉnh nhất định tại hạ phải có, nhưng khẳng định bọn họ sẽ không cho tại hạ toại nguyện đấy. Đã thế chỉ còn cách là tự mình ra tay cướp lấy mà thôi." Nghe Cô Hồng Nhan nói xong, khoé miệng Diệp Khôn nhếch lên một tia quỷ dị, sau đó hắn nói ra một câu khiến cho đối phương phải sợ ngây người.

"Cái gì?...Đạo hữu muốn..." Bị câu nói của Diệp Khôn làm cho phải giật mình kinh sợ, Cô Hồng Nhan không tự chủ được bật người đứng dậy lùi về phía sau ba bước.

Hành động của Cô Hồng Nhan ngay lập tức khiến cho những người khác đang ngồi thưởng rượu ở đây cũng bị làm cho giật mình phải quay người lại, ngay lập tức hơn chục cặp mắt kinh nghi đều tập chung lên người y, khiến y nhất thời là tâm điểm để cho người khác chú ý tới.

"Xin lỗi các vị đạo hữu, bằng hữu của ta có chút kích động cho nên đã vô tình làm mất nhã hứng thưởng rượu của mọi người, mong các vị hãy rộng lượng bỏ quá cho." Diệp Khôn nhanh ý vội đứng dậy chắp tay hành lễ xin lỗi với những người ở đây một tiếng, hy vọng bọn họ không chấp nhất mà bỏ quá cho.

"Thật là...chỗ này là nơi công cộng, nếu hai người có chuyện gì bí mật không muốn cho người khác biết thì có thể thi triển cách âm mật thuật để thảo luận, quy củ ở đây đã định sẵn, sẽ chẳng có ai nghe nén đâu mà lo." Thấy Diệp Khôn có thịnh ý xin lỗi, những người ở đây chỉ tặch lưỡi lắc đầu cho qua, tuy nhiên cũng có một người lên tiếng nhắc nhở.

"Đa tạ đã hữu đã nhắc nhở." Diệp Khôn hướng người vừa lên tiếng đa tạ một câu rồi ngồi xuống.

Kế đó những người ở đây không để ý đến Diệp Khôn và Cô Hồng Nhan nữa, ai lấy lại trở về vị trí của mình tiếp tục chén chú chén anh, trông họ chẳng khác gì là ma men ở thế tục vậy.

Lúc trước mải nói chuyện với Cô Hồng Nhan nên Diệp Khôn không để ý lắm, lúc này nhìn thấy cảnh này khiến cho hắn phải trợn mắt há hốc mồm không nói lên được điều gì.

Hắn thật sự không nghĩ tới những người tu tiên này lại thành ra như thế, bất giác đã khiến hắn nghĩ tới Phong Tứ Bình năm xưa, khi mà hắn mới tới Linh Sơn để tham gia Đại Hội Thăng Thiên.

Khẽ lắc đầu cười cười một tiếng, Diệp Khôn liền quay ra nhìn Cô Hồng Nhan ở phía trước gật đầu với y một cái.

Cô Hồng Nhan vẫn chưa hết bàng hoàng, phải một lúc sau y mới lấy lại được vẻ bình tĩnh, sau đó vội trở về chỗ cũ đồng thời đem ánh mới kinh sợ đặt lên người Diệp Khôn.

"Thế nào? Cô đạo hữu có hứng thú hợp tác với tại hạ không?" Đợi thêm một lúc nữa, khi mà Cô Hồng Nhan hoàn toàn lấy lại được vẻ bình tĩnh, Diệp Khôn tiếp tục truyền âm lên tiếng hỏi.

"Cái này...Thật sự không nghĩ tới đạo hữu lại là người tài cao gan cũng lớn nữa, quả thực là tại hạ có thù với Du Vân Môn thật đấy, nhưng cũng không vì thế mà đem cái mạng nhỏ này ra để đánh cược một ván bài hầu như không có phần thắng như này được." Cô Hồng Nhan hít vào một hơi thật sâu, bình tĩnh nói.

"Thật vậy sao? Đạo hữu cũng là người của Du Vân Môn, không cần biết giữa đồng môn các người đã xảy ra xích mích gì, nhưng để đảm bảo an toàn cho tại hạ, xem ra đành phải để cho đạo hữu phải chịu thiệt thòi rồi a." Cô Hồng Nhan vừa dứt lời, khóe miệng Diệp Khôn khẽ nhếch, sát khí trong mắt hắn theo đó loé lên, đồng thời nói ra một câu khiến cho đối phương một lần nữa phải hoảng sợ tới ngây người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.