Chương trước
Chương sau
Tỷ thí vừa bắt đầu, Lam Tần liền tiên phát chế nhân ra tay trước!
"Uỳnh!" Hắn trực tiếp bị chấn bay ra ngoài, nhưng không có chấn bay khỏi lôi đài.
Lại là một chiêu, lợi hại rồi!
Dung Uyên nhàn nhạt nhìn lướt qua hắn nót: "Người nữ nhân đó biết sử dụng bí pháp gì đó kia, ngươi là huynh trưởng của cô ta, nhất định là cũng biết! Động thủ đi! Nếu không ngươi không còn cơ hội nữa rồi."
Trong lòng Lam Tần lửa giận bốc lên ngùn ngụt, người nam nhân này thật sự là cuồng vọng giống như vị hôn thê Sở Cửu Ca kia của hắn.
Hắn quả nhiên sử dụng bí pháp đó, mọi người có thể rõ ràng cảm nhận được thực lực của hắn được đề cao.
Ngay khi hắn gần như thành công ép lại gần Dung Uyên, Dung Uyên lại lần nữa ra tay.
"Rầm!" Lam Tần lại lần nữa bay ra ngoài, lần này là mặt hướng xuống đất, rơi từ trong không trung xuống, mũi cũng bị té đến lệch cả đi, máu mũi chạy không ngừng.
Đề cao thực lực rồi, cũng bị một chiêu chấn bay ra ngoài, Lam Tần cảm thấy bức bối không thôi.
Xem ra không còn có cách khác rồi!
Viên đan dược Thập hoàng tử Tử Vũ đưa cho không thể không dùng rồi, thực lực quả nhiên bạo trướng đến ngưng hồn cảnh đỉnh phong.
Đây chính là lực lượng, lực lượng cường đại thuộc về hắn.
Lúc này hắn không tin rằng thu thập không nổi một tên bệnh tật!
Dung Uyên vẫn đứng đó không động đậy gì cả, nhẹ nhàng hất hất tay, Lam Tần cảm thấy kinh mạch của mình phút chốc đau đớn.
Hiệu quả của viên đan dược thần bí đó chỉ có tác dụng trong chốc lát, liền không còn nữa.
"Phụt!" Thân thể hắn bay lên trên cao, lần này chính xác không sai rơi trên lôi đài.
Xương cốt toàn thân hắn đều bị rơi đến vỡ vụn hết một nửa, càng khiến cho hắn thống khổ chính là kinh mạch của hắn phần lớn đã đứt đoạn.
Thực lực Dung Uyên cường đại đến khiến cho người khác chấn kinh, nhìn thân hình màu trắng đó, phong hoa tuyệt đại như thần thánh trên trời, cũng không có ai dám xem thường hắn nữa.
Cường giả vi tôn, chỉ cần thực lực đủ cường đại, liền có thể khiến cho người khác kính phục.
Dung Uyên nói: "Lam Linh Quốc, còn có ai muốn khiếu chiến ta không?"
Lam Yên và Lam Tần lúc này thống khổ nói không nên lời, bên phái Lam Linh Quốc không có người phát ngôn, bọn chúng nhìn thấy Dung Uyên đúng là có chút sợ hãi.
Sở Cửu Ca nhảy về phía lôi đài, đi đến bên người Dung Uyên nói: "Nếu như các ngươi không biết nên cho ai lên, vậy thì cùng lên đi! Tập thể Lam Linh Quốc các ngươi số người không ít, lên hay không?"
"Tào thiếu chủ, chúng ta lên không?" Có người thấp giọng hỏi.
Đã đánh hai trận, hai lá bài chủ lực đều triệt để bị đánh bại rồi, kẻ địch quá cường đại, bọn chúng thực ra còn sót lại không bao nhiêu sĩ khí rồi.
Nhưng mà cứ thế một trận cũng không đánh, bọn họ đến Tử Linh Quốc tham gia đại hội thiên tài thất quốc không phải là uổng công sao?
Vô luận thế nào, cũng phải lên lôi đài biểu hiện một chút.
Tào thiếu chủ nói: "Đánh! Đương nhiên phải đánh, chúng tôi không tin dùng chiến thuật biển người còn không giải quyết được bọn chúng, chuẩn bị động thủ!"
Tào thiếu chủ nói: "Tử Hoàng bệ hạ, điều kiện đối phương đề ra chúng tôi đáp ứng rồi, đây tuy là không phù hợp quy định của đại hội thất quốc, nhưng mà vẫn mong Bệ hạ đáp ứng."
Tử Hoàng nói: "Được! Song phương đồng ý, có thể thích đáng thay đổi chút quy định, vậy thì thiên tài Lam Linh Quốc các ngươi đồng loạt lên đi!"
Những phế vật Lam Linh Quốc này đã không còn chút tác dụng gì nữa rồi, cứ để bọn chúng lên như lợi dụng phế vật vậy.
Thử thêm lần nữa thâm sâu của hai con người này, đợi khi người Tử Linh Quốc của ông động thủ trong lòng cũng có tính toán.
Nếu như có thể khiến cho những người này tiêu hao đến khi Dung Uyên bệnh phát, không cách nào tham gia thì càng tốt.
Trực giác của Tử Hoàng nói với ông, tên Dung Uyên này so với Sở Cửu Ca càng khó đối phó hơn.
Cuộc chiến một đấu một biến thành cuộc chiến tập thể, Sở Cửu Ca và Dung Uyên lưng tựa vào lưng, nghênh chiến mấy chục người của Lam Linh Quốc.
Tào thiếu chủ ác độc trừng Sở Cửu Ca, hạ lệnh nói: "Lên!"
Nhận thua chẳng thể thay đổi kết cục thảm bại của Lam Linh Quốc, cùng lên sẽ chỉ khiến cho Lam Linh Quốc thua càng thêm khó coi hơn mà thôi.
Nhìn thấy một đám thiên tài Lam Linh Quốc ngã xuống, sau đó nhìn lại hai thiên tài phong hoa tuyệt đại đó, đây quả thực là tổ hợp cường đại nhất.
Lam Linh Quốc thảm bại, Xích Linh Quốc giành chiến thắng rồi.
Kế đến tiến hành cuộc đối đầu giữa nước đứng nhất và đứng nhì, thiên tài của Tử Linh Quốc đã chuẩn bị sẵn sàng.
Khi thi đấu bắt đầu, một tử y nam tử rất đẹp đứng trên lôi đài.
Người nam tử vừa yêu mị lại vừa câu hồn này chính là Thất hoàng tử điện hạ của Tử Linh Quốc, Tử Tinh Châu, người đầu tiên lên đài vậy mà lại là hắn!
Tử Tinh Châu nhìn về phía Sở Cửu Ca nói: "Ta muốn khiêu chiến Sở Cửu Ca của Xích Linh Quốc."
Sở Cửu Ca đi đến bên lôi đài, khi tuyên bố bắt đầu để hắn động thủ, Tử Tinh Châu rất gọn lẹ nói: "Ta không phải là đối thủ của Cửu Ca, ta nhận thua!"
"Hỗn trướng!" Lời của Tử Tinh Châu vừa hạ xuống, Tử Hoàng phi thường phẫn nộ.
Đây đã là lần thứ hai Tử Tinh Châu ở trước mặt ông chịu thua Sở Cửu Ca rồi, Lan phi an ủi nói: "Bệ hạ, Thất hoàng tử là người trẻ tuổi, nha đầu Sở Cửu Ca đó dù sao cũng là hài tử của Tuyền Nguyệt tỷ tỷ, diện mạo cũng kế thừa đi ưu điểm của Tuyền Nguyệt tỷ tỷ, măng mọc quá tre. Thất hoàng tử điện hạ nhất định là thích con bé, cho nên mới không nhẫn tâm ra tay."
Tử Tinh Châu thích Sở Cửu Ca, ông lạnh giọng nói: "Tiểu nha đầu đó trẫm tuyệt đối không để cho cô ta sống tốt, hắn thích cũng không có tác dụng. Căn dặn bọn chúng, những trận đấu tiếp theo chỉ khiêu chiến mình Sở Cửu Ca, cho đến khi Sở Cửu Ca thảm bại bị phế đi thì thôi. Còn về tên Dung Uyên đó, dù sao cũng sống không được bao nhiêu ngày, cho dù thực lực hắn có mạnh hơn nữa cũng không cần quản hắn."
"Vâng, Bệ hạ!"
Việc Tử Tinh Châu nhận thua bị những thiên tài của Tử Linh Quốc khinh miệt, Tử Tinh Châu nhún nhún vai nói: "Nể tình chúng ta cũng trong một đội, ta vẫn là nhắc nhở các ngươi, lên đó liền trực tiếp nhận thua đi! Đánh cái gì mà đánh? Các ngươi không phải là đối thủ của tên biếи ŧɦái Sở Cửu Ca đó đâu."
"Thất hoàng tử, chúng tôi nể thân phận hoàng tử của ngươi mới nhịn ngươi. Ngươi đừng có quá đáng, vậy mà lại nâng cao chí khí người khác, hạ thấp uy phong bên mình, Bệ hạ biết được nhất định đối với ngươi rất thất vọng."
"Còn không phải sao? Ta thấy Thất hoàng tử bị sắc đẹp của Sở Cửu Ca mê hoặc đến điên đảo rồi, nhưng đừng quên người ta là người đã có vị hôn phu."
"..."
Vào lúc đó một thiếu niên thiên chân vô tà nói: "Thất hoàng huynh, Cửu Ca tỷ tỷ thật sự rất lợi hại sao? Huynh nói với ta, tỷ ấy rốt cuộc lợi hại ở điểm nào?"
Tử Tinh Châu nhìn vị thập hoàng đệ Tử Vũ này của hắn, vị thập hoàng đệ này của hắn xưa này vẫn giống như người vô hình, nhưng hắn biết mẫu phi của hắn chính là Lan phi, cho dù biểu hiện có khiêm tốn hơn nữa cũng không phải là một người đơn giản.
Tử Tinh Châu nói: "Thập hoàng đệ nếu như không nhận thua mà đối đầu với Cửu Ca, tự nhiên sẽ biết cô ấy lợi hại thế nào rồi. Ta đã khiêu chiến xong rồi, nơi này cũng không còn việc của ta nữa, vậy ta đi tìm bạn của ta xem thi đấu đây, xem xem biểu hiện đặc sắc của Cửu Ca."
Tử Tinh Châu sau khi nhận thua cực kỳ tiêu sái rời khỏi, Thập hoàng tử nhìn bóng lưng rời khỏi của hắn có chút buồn bực, sau ngày hôm nay, tất cả hào quang trước đó của ngươi, ta sẽ đoạt lấy toàn bộ.
Tử Vũ ta mới chính là đệ nhất thiên tài Tử Linh Quốc, cũng sẽ là đệ nhất thiên tài trong thất quốc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.