Chương trước
Chương sau
Sở Cửu Ca ngăn cản Cửu thúc đang trong cơn phẫn nộ, cô nói: "Cửu thúc, hoàng cung Tử Linh Quốc cao thủ nhiều như vậy, chỉ khiến cho người gặp nguy hiểm. Con đã nghĩ ra biện pháp đối phó bà ta rồi, dù sao cần đem tất cả sự việc điều tra rõ, cũng không thể quá sốt ruột được."
Sở Cửu Ca lấy ra một viên đan dược nhét vào miệng Lâm Ngọc, Lâm Ngọc hoảng loạn nói: "Đây là gì? Ngươi cho ta ăn gì đó?"
Sở Cửu Ca nói: "Đừng sợ như vậy! Chỉ là một loại độc mà thôi. Ngươi xem, tay của ngươi đã bắt đầu phân rã rồi."
Lâm Ngọc ngửi thấy mùi hôi thối khi thịt bị phân rã, quả nhiên tay của cô đã bắt đầu phân rã rồi.
Toàn thân trên trên dưới dưới giống như có ngàn vạn con sâu đang bò, cô hò hét: "Giải dược! Đưa ta giải dược! Sở Cửu Ca, ngươi sao có thể nhẫn tâm như vậy!"
Sở Cửu Ca nói: "Ngươi không muốn bản thân biến thành một đống thịt nát, không ngừng chịu sự hành hạ thì giúp ta làm một việc!"
"Việc gì? Ta đối với ngươi còn có tác dụng gì? Ngươi không phải đã biết điều ngươi muốn biết rồi sao?" Lâm Ngọc nói.
"Ta muốn ngươi tiếp cận Lan phi, nói với bà ta chúng tôi đang điều tra việc năm đó. Để cho bà ta tự toạn trước, sau đó lộ ra sơ hở." Khóe miệng Sở Cửu Ca khẽ nhếch lên.
"Ngươi đào tẩu đến chỗ Lan phi, đừng đem việc ta bắt được ngươi nói ra, những việc khác ngươi tùy ý phát huy. Đối với việc diễn kịch, tuy rằng ngươi đã không còn là Hoàng quý phi của Xích Linh Quốc, có lẽ cũng đã không có đường lui rồi! Diễn cho tốt." Sở Cửu Ca nói với bà ta.
Lâm Ngọc lúc này đặc biệt sợ Sở Cửu Ca, cô gật đầu nói: "Ta đáp ứng ngươi, ta đáp ứng ngươi, cho ta giải dược đi! Ta cầu xin ngươi đó!"
Sở Cửu Ca đưa cho bà ta một viên giải dược, nói: "Giải dược này chỉ là tạm thời, nếu như ngươi không làm cho tốt sẽ không có thuốc giải tiếp theo đâu, ngươi vẫn sẽ là một khối thịt bị phân hủy đi."
"Ta rõ, nhưng mà ngươi phải đáp ứng ta, ta làm được ngươi giao cho, ngươi nhất định phải đưa cho ta giải dược." Lâm Ngọc nắm chặt tay Sở Cửu Ca nói.
"Đó là đương nhiên!" Sở Cửu Ca nhàn nhạt nói.
Đem Lâm Ngọc đuổi đi, Sở Cửu Ca nhìn Cửu thúc nói: "Cửu thúc, mọi thứ nghe theo sự sắp xếp của con được hay không? Dù sao chúng ta đã gần tra rõ ràng rồi, không thể để cho người đó chết quá dễ dàng, điều đó quá tiện nghi cho bà ta rồi."
Cửu thúc biết trong lòng Sở Cửu Ca có tính toán, ông gật đầu nói: "Được! Ta sẽ nghe theo sự sắp xếp của con."

Vào lúc đó, Vu Tiềm nói: "Chủ tử, lần này Bệ hạ phái chúng tôi đến còn có một việc quan trọng khác, Tử Linh Quốc phái người truyền tin tức qua đó rồi, nói đại hội thất quốc lần này Xích Linh Quốc nếu vẫn không tham gia, ông ta sẽ thương thảo với năm nước khác, khiến cho Xích Linh Quốc vĩnh viễn mất tên trong thất quốc.
" Tử Hoàng còn nói để cho Dung Vương điện hạ đến tham gia đại hội thiên tài thất quốc lần này, rõ ràng người đời đều biết thân thể Dung Vương điện hạ không tốt, ông ta rõ ràng là muốn lấy mạng của Dung Vương điện hạ. "Vu Tiềm cũng rất phẫn nộ.
" Không biết chủ tử và Dung Vương điện hạ có dự tính gì? "Hắn hỏi.
Đáy mắt Sở Cửu Ca lóe qua hàn quang," Đối phó không được Sở gia ta liền nghĩ đến gây sức ép cho Xích Linh Quốc, để cho tên bệnh tật trong lời đồn là Dung Uyên đến tham gia đại hội thiên tài thất quốc. Ta nghĩ không phải là để Dung Uyên đến tham gia đại hội, Tử Hoàng là muốn đem Dung Uyên giữ lại ở Tử linh Quốc làm con tin. Sau đó dùng để uy hiếp Kiêu Hoàng. "
Xích Kiêu đăng lên hoàng vị, công việc khó khăn, một lòng muốn biến Xích Linh Quốc trở nên cường đại.
Dung Vương là nhi tử của Xích Kiêu, bởi vì thân thể hắn suy nhược, nên Kiêu Vương mới không phong hắn làm thái tử.
Kiêu Hoàng yêu sâu đậm Thái tử phi ngày xưa của ông, hậu cung trống hoắc, không hề cưới người khác.
Dung Uyên là nhi tử duy nhất của Kiêu Hoàng, có con tin là Dung Uyên, Tử Hoàng nếu như muốn uy hiếp Kiêu Hoàng sẽ là chuyện rất dễ dàng.
Đáy mắt Dung Uyên lóe qua hàn quang," Quả thật tự tìm đường chết, bọn họ muốn ta tham gia đại hội thất quốc, ta tham gia là được chứ gì! Nhưng mà muốn ta làm con tin, đừng mơ! "
Vu Tiềm nói:" Bởi vì Xích Linh Quốc ta đã nhiều năm không có tham gia đại hội thiên tài thất quốc, cho nên lần này Tử Linh Quốc chỉ cho Xích Linh Quốc chúng ta hai danh ngạch. "
Dung Uyên nói:" Nói với phụ hoàng, có ta và Cửu nhi là đủ rồi. Đại hội thiên tài lần này, Xích Linh Quốc cứ đợi để lấy hạng nhất đi. "
Sở Cửu Ca cũng rất tán đồng," Hạng nhất, đây là điều không hề có chút nghi ngờ nào. "
Năm xưa mẫu thân gặp phải ám toán tại đại hội thiên tài thất quốc, đó chính là tuổi tác tươi đẹp nhất của người, là lôi đài để cho người triển lộ tài năng bản thân, nhưng lại vì lòng đố kỵ và lòng tham của một số người, bị hủy đi trong gang tấc, đây là nuối tiếc lớn nhất của người.
Mẫu thân trước nay vẫn muốn cô triển lộ tài năng của mình tại đại hội thất quốc, dương danh cả thất quốc.

Bây giờ cơ hội như vậy đã đến rồi, cô đương nhiên sẽ không bỏ qua, nhất định phải biểu hiện cho thật tốt mới được.
Sở Cửu Ca nói:" Đi! Cửu thúc, chúng ta trở về nhà đem tin tức tốt này báo cho mẫu thân. "
" Được! "
Đại hội thiên tài thất quốc lần này sắp sửa cử hành truyền ra, Tào Tâm Lan khẽ ngẩn ra, nói:" Đã qua mười lăm năm rồi sao. "
" Mẫu phi, người kêu con che giấu bản thân lâu như vậy. Cuối cùng cũng đợi được đến đại hội thất quốc rồi, con có phải được tham gia hay không, triển lộ thiên phú của con! Con vẫn rất phiền những người nói Tử Tinh Châu tên giống đàn bà đó là đệ nhất thiên tài Tử Linh Quốc, thiên phú của con còn tốt hơn hắn, đều trách mẫu phi bảo con khiêm tốn, con đã không muốn khiêm tốn rồi. Nếu như con tại đại hội thất quốc biểu hiện nổi trội, đến lúc đó phụ hoàng nhất định sẽ rất hài lòng về con, cho con làm thái tử. "Một thiếu niên cẩm bào chạy đến nói với người nữ tử như ưu lan.
Thiếu niên trông như mười lăm tuổi, tuy không đẹp hoàn mỹ như Tử Tinh Châu, nhưng ngược lại kết hợp được gen ưu việt của phụ mẫu, rất là tuấn mỹ.
Lan phi nhìn nhi tử đã lớn của mình, ở hậu cung Tử Linh Quốc, cô từng bước tính toán, mới có thể khiến cho bệ hạ vẫn luôn một mực duy trì sự mới mẻ với cô, không có bỏ bê cô.
Cho dù nhi tử thiên phú ưu tú, cũng bảo hắn nhẫn nhịn đủ điều, không được nổi bật quá.
Sự nhẫn nhịn như vậy cô cũng đã chịu đủ rồi, đặc biệt là sau khi nhìn thấy Bệ hạ si mê điên cuồng Sở Tuyền Nguyệt, cô biết nếu tiếp tục nhẫn nhịn, nhất định sẽ bị Bệ hạ quên đi.
Đại hội thiên tài mười lăm năm trước, cô khiến cho Sở Tuyền Nguyệt trở nên không còn gì, không đáng một xu, bị người đời phỉ nhổ.
Mười lăm năm sau, Sở Tuyền Nguyệt lại đến rồi, cô sẽ để cho nhi tử mình đại triển phong hoa.
Còn về tên nữ nhi cuồng vọng ngạo mạn, quả thật so với cô ta khi xưa càng đáng ghét, vậy thì hủy đi sẽ tốt hơn.
Lan phi nói:" Vũ nhi, mẫu thân ủng hộ con. Đại hội thiên tài thất quốc lần này, con nhất định có thể một tiếng kinh người. Nhưng mà con cũng không thể quá khinh địch, trước đại hội con theo sư phụ con học cho thật tốt, dù sao lần này kình địch cũng không ít. "
Mười bốn năm rồi, để cho một thiếu niên nhịn lâu như vậy không được nổi bật đã là cực hạn rồi, Tử Vũ kích động nói:" Mẫu phi, con hiểu rõ! Con nhất định sẽ đạt được hạng nhất, chấn kinh thất quốc, trở thành đệ nhất thiên tài thất quốc. "
" Nương nương, Nương nương! Có một nữ nhân tìm người, nói là một cố nhân của người ở Xích Linh Quốc, nhưng mà thân phận như Nương nương người, sao có thể có cố nhân tại Xích Linh Quốc nhỏ nhoi đó."Vào lúc đó, có người đi vào báo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.