Cơn ghen của Dung Uyên quá dũng mãnh rồi, hỏi: "Người nam nhân đó đẹp như ta sao?"
"Không đẹp như chàng, vẫn kém chàng một chút."
"Nhưng mà ta có thể nhìn ra Cửu nhi là đang gạt ta, đáng phạt!"
Dung Uyên phạt nặng Sở Cửu Ca, đợi sau khi Dung Uyên rời khỏi, Sở Cửu Ca ôm theo Hắc Viêm nói: "Tiểu Hắc, đêm hôm qua là nằm mơ hay là thật?"
Người nhìn thấy cảnh hoang tưởng kỳ lạ đêm hôm qua không phải chỉ có một mình cô, còn có một con hồ ly nữa.
Hắc Viêm nói: "Là thật đó. Chủ nhân người ngủ quên mất, phút chốc người liền từ trong không trung đến trên giường rồi, mà ta cũng trở về không gian khế ước. Bởi vì hắn hạ thủ một chút cũng không kinh động đến chủ nhân, cho nên chủ nhân người không có tỉnh lại, ngủ rất là sâu."
Sở Cửu Ca trợn to mắt, "Vây mà là thật!"
Cô chạy đến bên bàn, cầm lấy bức tranh đó nói: "Không Hồn!"
"Không Hồn.."
Mặc Thất vẫn luôn bị chủ tử mình an bài bảo vệ cho Vương phi, lúc này nghe thấy Vương phi gọi tên một người có chút kỳ quái, Không Hồn là ai?
Sở Cửu Ca không nghe thấy Không Hồn trả lời liền ngẩn ra, thì thầm nói: "Chẳng lẽ hắn cũng ngủ mất rồi."
Cô không cách nảo mở ra bức họa lần nữa, rõ ràng đêm qua mở ra được, cô làm thế nào mở ra nhỉ?
Sở Cửu Ca nghĩ ra rồi, cô vận chuyển Bất tử sinh mệnh chi đồng, cuối cùng tìm thấy phương pháp mở ra bức tranh, một bức mỹ nam đồ lần nữa xuất hiện trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-than-y-phi/776636/chuong-239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.