Chương trước
Chương sau
Tử Hoàng nói: "Không cần đâu! Đánh tiếp thì sẽ cho là hoàng thất Tử Linh Quốc ta ức hiếp ngươi một người khách từ xa đến! Ta thừa nhận ngươi vận khí tốt, cũng có được cơ duyên lớn, tuổi còn trẻ đã có thiên phú như vậy, kiêu ngạo cũng đúng. Nhưng mà việc giữa trưởng bối với nhau, vẫn là nên do trưởng bối quyết định mới tốt."
Tử Hoàng đem ánh mắt đặt trên người Sở Tuyền Nguyệt, hỏi: "Tuyền Nguyệt, nàng rốt cuộc làm thế nào mới tin tấm lòng ta?"
Sở Tuyền Nguyệt còn chưa có mở miệng, một âm thanh băng lạnh truyền đến, "Cô ấy vĩnh viễn cũng sẽ không tin, mà ngươi một người hoa tâm lạm tình như vậy cũng không xứng cho cô ấy tin tưởng."
Cửu thúc chặn ở trước mặt Sở Tuyền Nguyệt, ông đã không có cách nào nhịn được nữa.
Trên mặt Sở Cửu Ca lộ ra nụ cười, hiển nhiên rất ủng hộ Cửu thúc.
Cửu thúc đứng ra che chở cho mẫu thân rồi, tốt nhất là tuyên bố quyền sở hữu của bản thân, để cho tên Tử Hoàng này chết tâm!
Tử Hoàng giận nói: "Nơi này còn chưa đến lượt một tùy tùng như ngươi lên tiếng, người đâu! Đem tên tùy tùng đê hèn dám mạo phạm trẫm này lôi vào Thiên lao."
Hoa tâm lạm tình, lại dám hình dung hoàng đế Tử Linh Quốc như vậy, mọi người cảm thấy tên tùy tùng này quả thật chán sống rồi, đại nghịch bất đạo.
Cho dù lời ông nói là thật!
Sở Tuyền Nguyệt lạnh giọng nói: "Chậm chút! Bệ hạ, ai nói hắn là tùy tùng rồi? Bổn gia chủ chưa từng nói qua."
Sở Tuyền Nguyệt đi đến bên người Cửu thúc, vòng lấy tay ông nói: "Hắn là người trong lòng ta, là phu quân tương lai của gia chủ Sở gia, cũng xem như là khách quý đến tham gia thọ yến của bệ hạ hôm nay, bệ hạ cứ thế đem người đánh vào Thiên lao có chút không thỏa đáng."
"Mấy lời vừa nãy của hắn chỉ là có chút manh động mà thôi, vẫn mong bệ hạ lượng thứ, ta đã có người trong lòng rồi, hy vọng bệ hạ đừng phí công phu trên người ta nữa."
Sở Tuyền Nguyệt mặt bình thản nói ra lời này, tim lại đấp rất là nhanh.
Người trong lòng, người trong lòng, phu quân.. phu quân..
Cửu thúc lúc này tim đập thình thịch, ông hoàn toàn không dám tin lời mình vừa nghe được, lỗ tai như bị thiêu đốt.
Hai người đối với tình cảm của mình vẫn còn đang trong trạng thái mơ mơ hồ hồ, nhưng mà đứng chung lại rất hợp nhau, như thể một đôi trời sinh.
Lúc này Tử Hoàng muốn tức điên rồi, Tuyền Nguyệt vậy mà lại ôm lấy một người nam nhân, ôm lấy hắn..
Trên mặt Sở Cửu Ca đầy ý cười, vốn dĩ cho rằng sẽ là Cửu thúc chủ động, không ngờ đến cử chỉ của mẫu thân cô càng thêm ngoài ý muốn của cô, mẫu thân uy vũ!

Tử Hoàng nói: "Tuyền Nguyệt, nàng đừng giận dỗi với ta."
Sở Tuyền Nguyệt nói: "Ta không có, ta nói là thật đó! Ta rất thích hắn, chỉ thích hắn, sẽ ở bên hắn ta. Cho nên hảo ý của bệ hạ, ta chỉ có thể từ chối rồi."
Đáy mắt Tử Hoàng lóe qua sát ý, ông muốn gϊếŧ đi người nam nhân này, quả thật to gan tày trời, lại dám giành nữ nhân với ông!
Cửu thúc lúc này cũng đã bị kinh ngạc đến đơ ra như đá rồi, nhưng mà ông cũng không có một mực duy trì trạng thái đó.
Nếu không chỉ có một mình Sở Tuyền Nguyệt chủ động, vẫn là sẽ bị người khác nhìn ra được.
Cửu thúc hồi thần, cánh tay ôm lấy bờ eo thon gọn của Sở Tuyền Nguyệt.
Ông lạnh lùng nhìn Tử Hoàng cảnh cáo nói: "Ta với phu nhân thích nhau, không muốn bất kì ai chen vào, cho dù ngươi là hoàng đế của một nước cũng không được! Mong ngươi sau này cách xa phu nhân ta chút, đừng có những suy nghĩ khác nữa. Còn về phi vị đó, phu nhân một chút cũng không thèm, ngươi vẫn là giữ lại cho người khác đi!"
Sở Tuyền Nguyệt tim đập càng lúc càng nhanh, phu nhân, lúc trước bởi vì ông tôn Ca nhi là chủ, gọi cô phu nhân chỉ vì cô là mẫu thân của Ca nhi.
Thế nhưng xưng hô bây giờ, như thể ý nghĩa thay đổi rồi.
Cửu thúc cũng rất soái khí! Quá soái khí rồi!
Sở Cửu Ca cảm thấy Tử Hoàng đang khiến cho họ cảm thấy buồn nôn, nhưng không thể không nói đã giúp Cửu thúc và mẫu thân một việc lớn, trở thành chất thôi thúc cảm tình của hai người.
Nếu như không phải do sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ và bức ép của ông, cũng không biết mẫu thân và Cửu thúc lúc nào mới đả thông bức màn đó.
Rõ ràng hai người đã bị thu hút lẫn nhau, thích nhau rồi.
Tử Hoàng lúc này chỉ muốn gϊếŧ người, nhưng mà ở trước mặt nhiều người như vậy gϊếŧ đi khách quý của Xích Linh Quốc cũng không thỏa đáng, cho dù Xích Linh Quốc chỉ là một nước nhỏ nhoi, ông hoàn toàn không để vào mắt, muốn diệt là diệt.
Vào lúc đó, một giọng nói sắc bén truyền đến, "Phụ hoàng, bọn chúng đang gạt người! Người đừng tin lời nói bậy bạ của chúng. Sở Tuyền Nguyệt sao có thể nhìn trúng ông ta, tên nam nhân đó là một tên xấu xí, trên mặt toàn là vết sẹo, quả thật rất dọa người!"
Tử Kha nói: "Phụ hoàng, con có thể làm chứng! Lúc trước lần đầu con gặp người nam nhân này, liền bị gương mặt xấu xí của ông ta dọa sợ. Bọn chúng chắc hẳn là đang diễn kịch gạt người."
Tử Hoàng giận dữ nói: "Các ngươi thật to gan, lại dám ở trước mặt ta diễn kịch. Tính khí trẫm có tốt hơn nữa, cũng sẽ tức giận đó, Tuyền Nguyệt ta cho nàng một cơ hội nữa, nàng có thật sự thích tên xấu xí này không?"

Sở Tuyền Nguyệt nói: "Đương nhiên, ta vẫn luôn bị hắn thu hút. Hắn là một người nam nhân phi thường có khí khái nam nhi, là phu quân ta phi thường thích, cũng có thể trở thành một phụ thân phi thường ưu tú, cho dù mặt hắn có xấu đi nữa ta cũng không chê."
"Nói bậy!" Tử Kha không tin.
Trong mắt Cửu thúc lóe qua hàn quang, Tử Hoàng muốn diệt khẩu, Cửu thúc cũng rất muốn gϊếŧ đi ông ta, bởi vì Tử Hoàng đã đụng phải vẩy ngược của ông, lúc trước chỉ có duy nhất một mình tiểu Cửu, mà sau đó nhiều thêm một người, đó chính là phu nhân.
Vào lúc đó, Sở Cửu Ca nói: "Xấu xí, ngươi đang nói ai đó? Cửu thúc nhà ta tuyệt đối siêu cấp tuấn mỹ, tuấn mỹ đến mù lòa con mắt ngươi."
Sở Cửu Ca đứng trước mặt Cửu thúc, cô đưa tay ra gỡ xuống mặt nạ trên mặt Cửu thúc.
Tử Tâm nhìn thấy bên dưới mặt nạ còn có một lớp băng gạt, nói: "Quả nhiên là xấu đến không thể gặp người chứ gì! Nếu không một gương mặt cần gì một tầng một tầng che chắn."
Tiếp theo, Sở Cửu Ca muốn gỡ đi băng gạt trên mặt Cửu thúc.
Cửu thúc nói: "Tiểu Cửu!"
Sở Cửu Ca nhìn vào đôi mắt Cửu thúc nói: "Cửu thúc, đã khỏi rồi, tin con!"
"Được!"
Khi băng gạt màu trắng từ từ bị Sở Cửu Ca gỡ ra, mọi người nhìn thấy đôi mày thanh như mực nước, tiếp đến là sóng mũi cao cao, sau đó..
Sau khi lộ ra toàn bộ dung mạo, mọi người chết lặng, đây là đồ xấu xí, vậy thì để bọn họ phải sống thế nào đây.
Ngũ quan lập thể, góc cạnh, tuấn mỹ vô song, hay cho một tuyệt thế nam nhân.
Ánh mắt của ông ta như sao sáng, trong lúc nhấp nháy như lưu chuyển hàn ý băng lạnh.
Ông mang theo mặt nạ, đứng ở một bên, khiêm tốn như không có tồn tại, khiến cho mọi người hiểu lầm đây là một tùy tùng.
Mà khi ông lộ ra dung mạo thực sự, thẳng tắp đứng tại đó, khí thế bá đạo tôn quý hiển lộ, vậy mà hoàn toàn đem cửu ngũ chí tôn như Tử Hoàng chèn ép xuống rồi.
Như thể chiến thần giáng thế, khiến cho chúng nhân ngước nhìn, thần phục.
So sánh với một người như vậy, Tử Hoàng bây giờ như là con kiến dưới đất, tim Tử Hoàng đột nhiên thắt lại.. người nam nhân này..
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.