Chương trước
Chương sau
Tên lão đại đó hoàn toàn đờ ra, sao có thể?
Tiễn thuật rất quỷ dị, mũi tên rất quỷ dị.
Tốc độ của mũi tên này quá nhanh rồi, đã bắn chết một người rồi, tốc độ lại không hề thuyên giảm, cho dù là ông cũng không thể hoàn toàn tránh khỏi, chỉ có thể né đi vị trí yếu hại.
"Rầm!" Ông trúng tên ngã trên mặt đất, đau đến co rút không đứng lên được.
Mà vào ngay lúc đó một thân ảnh màu tím nhảy ra, cầm lấy một thanh kiếm đặt trên cổ ông nói: "Các ngươi đừng động, nếu không ta liền gϊếŧ đi lão đại các ngươi."
Tử Tinh Châu phối hợp với Sở Cửu Ca không phải chỉ có một hai lần, không cần Sở Cửu Ca nói với hắn phải làm thế nào, hắn liền biết tiếp theo cần phải làm gì.
Bắt giặc phải bắt tên cầm đầu!
"Lão đại!" Những tên sát thủ đó sắc mặt đại biến.
Sở Cửu Ca nếu như muốn gϊếŧ ông ta, vậy thì trực tiếp bắn vào điểm chết của ông ta là được.
Nhưng mà hiển nhiên Sở Cửu Ca muốn giữ lại người sống, nên không trực tiếp gϊếŧ đi, cho nên hắn mới trở thành người công kích thứ hai.
Lão đại sát thủ biết lần này bọn chúng tiêu rồi, thật không biết nhiệm vụ lần này bọn chúng gặp phải biếи ŧɦái gì.
Rõ ràng tình báo cho thấy những người này đều không mạnh, cũng chỉ có người do Tử Hoàng phái đến là có thể chiến đấu với bọn chúng, vạn lần không ngờ đến trong bóng tối lại ẩn nấp một gia hỏa cực kỳ đáng sợ.
Ông hét lên: "Rút! Nhanh rút! Nếu không chúng ta toàn bộ đều phải chết."
Người trong bóng tối, có tiễn thuật như vậy, chỉ cần cô muốn, thì bọn chúng một người cũng không có cách sống sót.
Ông nghĩ không có sai, nếu như Sở Cửu Ca có thể một mực sử dụng Đế Ma Cung, có thể dễ dàng giải quyết cả đám người bọn chúng.
Đáng tiếc một mũi tên đã tiêu hao hết của cô rất nhiều lực lượng rồi, cô căn bản không cách nào bắn thêm mũi tên thứ hai, nỗi lo của ông là dư thừa, nếu như bọn chúng phản kháng lại cũng có thể khiến cho bọn họ tổn thương rất lớn.
Nhưng ông không hề biết điều này, chỉ nghĩ là muốn thủ hạ của mình mau rời khỏi, bảo toàn tính mạng!
"Vâng!" Biết được kẻ địch không dễ đối phó, bọn chúng phá vòng vây rút lui.
Những thị vệ này cũng bị thương rồi, căn bản không đuổi theo được, chỉ là những tên sát thủ đó không có chạy được bao xa, liền bị một đám người áo trắng đột nhiên xuất hiện chặn đường.
Nam tử áo trắng đi đầu mang theo mặt nạ bạch ngọc, hơi thở cường đại khủng bố, khiến chúng có cảm giác sởn cả gai óc.

Đám người này, bọn chúng chọc không nỗi.
Thế nhưng không phải là chúng không muốn chọc phải là không chọc phải đâu, nam tử áo trắng hất hất tay nói: "Thật bẩn, toàn bộ giải quyết hết đi!"
"Vâng, chủ tử!"
Những tùy tùng đó của hắn, giải quyết sạch sẽ những tên sát thủ đó một cách quyết đoán.
Những tên sát thủ đó ngay cả cơ hội đánh trả cũng không có, có thể thấy đám người này biếи ŧɦái cỡ nào.
"Rầm rầm rầm!" Người dẫn đến toàn bộ đều bị gϊếŧ rồi, duy nhất sống sót chính là tên lão đại bị một tên của Sở Cửu Ca bắn thương.
Những người này vừa cường đại vừa thần bí, hiển nhiên không phải là người tốt gì, những hộ vệ của Tử Linh Quốc cũng khẩn trương nhìn họ.
Những tên sát thủ đó không phải là đối thủ của chúng, bọn họ càng không thể nào, một khi bọn chúng nỗi sát tâm, bọn họ nhất định chết chắc.
Ánh mắt Cửu thúc trầm đi, hơi thở của người này ông rất quen thuộc!
"Đi!" Bọn chúng không hề động thủ với đội ngũ này, ánh mắt của tên dẫn đầu nhìn về nơi Sở Cửu Ca ẩn nấp, sau đó hạ lệnh rời khỏi.
Những người này phút chốc biến mất trước mặt họ, nếu như không phải những thi thể trên đất còn đó, bọn họ cũng nghi ngờ đây là ảo giác.
Khóe miệng Sở Cửu Ca khẽ giật, gia hỏa này!
Nguy hiểm giải trừ, Sở Cửu Ca từ trong bóng tối đi ra.
Những tên hộ vệ đó nói: "Cửu tiểu thư, ngươi.. ngươi đi đâu rồi? May là ngươi tìm được nơi trốn đi, nếu không vừa nãy nguy hiểm như vậy, ngươi gặp chuyện thì không hay lắm."
Nên biết độc mà bọn chúng trúng phải đều phải nhờ giải dược của cô nãi nãi này, nếu như cô nãi nãi này có chuyện gì, bọn chúng nhất định cũng xong đời.
Sở Cửu Ca nói: "Đừng phí lời, nơi này quá bẩn rồi, đem tên đầu lĩnh này đưa đi, tìm một nơi yên tĩnh nghiêm hình bức cung. Để ta xem ai dám phái sát thủ đến gϊếŧ ta."
Tên đầu lĩnh không hề nhìn thấy vị cao thủ tiễn thuật như thần đó, mà chỉ nhìn thấy một tiểu cô nương.
Mà những tên hộ vệ Tử Linh Quốc này đối với cô ta rất dè dặt, cả đội ngũ dường như xem cô là trung tâm.
Ông biết thân là một sát thủ, bị người ta bắt sống có kết cục gì, ông muốn nuốt độc tự sát.
Trở thành một sát thủ mũi kiếm nhuốm đầy máu tươi, ông sớm đã chuẩn bị có ngày hôm nay, chỉ là ngày hôm nay đến sớm hơn nhiều so với trong tưởng tượng, ông không hề sợ chết!
Tốc độ ông ta nuốt độc tự sát rất nhanh, mà tốc độ ra tay của Sở Cửu Ca càng nhanh hơn, ngón tay thon dài mang theo sức lực rất mạnh nắm chặt cằm ông ta.

Tay trái của cô vừa động, đã đem độc ông ta giấu lấy ra rồi, ông căn bản không hề nhìn rõ người này động thủ thế nào.
"Phụt!" Một cây độc châm đâm vào huyệt vị vủa ông, bây giờ ông ta muốn tự sát cũng là một ước nguyện xa vời.
Bọn họ tạm thời nghỉ ngơi ở bên sông, ánh mắt Sở Cửu Ca nhìn về đám hộ vệ đó.
Cô lạnh giọng nói: "Những tên sát thủ này sao lại biết hành tung của chúng ta, trong số các ngươi có phải có người để lộ tin tức, khai thật cho ta! Nếu không thì băm nhỏ các ngươi ném cho cá ăn."
"Binh binh binh!" Một ánh mắt lạnh lùng của Sở Cửu Ca, dọa đến những hộ vệ đó trực tiếp quỳ xuống.
"Cửu tiểu thư, chúng tôi tuyệt đối không có!"
"Chúng tôi không dám!"
"Nếu như chúng tôi không có ý tốt, sao lại liều mạng chiến đấu với chúng, làm dáng là được rồi. Ngươi xem mỗi một người chúng tôi đều bị trọng thương rồi, cửu tiểu thư ngươi nhất định phải tin chúng tôi!" Bọn chúng khẩn trương nói.
Tên đầu lĩnh sát thủ cảm thấy những tên hộ vệ này một chút cốt khí cũng không có, bị một tiểu cô nương nhìn một cái liền sợ thành như vậy, nhát gan!
Sở Cửu Ca ném ra mấy bình đan dược nói: "Tạm thời tin tưởng các ngươi, đan dược này, trước dùng để trị thương đi!"
Thời khắc sát thủ xuất hiện cô có nghi ngờ những người này, nhưng mà nhìn thấy bọn chúng liều mạng như vậy chiến đấu với đám sát thủ, cô đương nhiên không còn nghi ngờ nữa.
Bọn chúng cầm lấy đan dược, trên mặt lộ ra vẻ khó tin.
Đây không phải là nhất phẩm đan dược phẩm chất kém bình thường, mà là nhị phẩm đan dược đó!
Đan dược này không rẻ chút nào, vì sao cửu tiểu thư Sở gia Xích Linh Quốc này lại không chút chớp mắt lấy ra cho họ nhiều như vậy.
Sở Cửu Ca nói: "Bữa trưa hôm nay liền ăn cá nướng vậy, Tử Tinh Châu ngươi còn ngẩn ra đó làm chi?"
Tử Tinh Châu nói: "Được, ta đi bắt cá!"
Cá trong con sông này rất tươi và lớn, quyết định của Sở Cửu Ca không hề sai, đống củi đốt cháy lên, mỗi một người nướng hai con.
Kỹ thuật nướng cá của Tử Tinh Châu tuyệt đối không tồi tệ như khả năng luyện đan, nhưng mà cá nướng ra cũng là đen thui, hoàn toàn không thể ăn.
Đương nhiên tồi tệ nhất không phải là Tử Tinh Châu, mà là Cửu thúc, Cửu thúc để cho cả con cá đều cháy lên, kéo theo xung quanh cũng cháy lên theo.
Trên mặt Cửu thúc lộ ra vẻ nôn nóng, ông nói: "Ta.. ta không nhớ bản thân không sở trường những việc này.."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.