"Sở gia chủ, vậy thì mời! Dù sao vẫn còn thời gian mười ngày, Xích Linh Quốc cách Tử Linh Quốc cũng không có gần, chúng ta phải tranh thủ lên đường mới được." Người đó mời Sở Tuyền Nguyệt lên xe ngựa.
Sở Tuyền Nguyệt nắm chặt nắm đấm nói: "Được!"
"Phu nhân!" Cổ tay Sở Tuyền Nguyệt bị kéo lại, cô khẽ ngẩn ra.
"Sở gia liền giao cho người rồi, đợi Ca nhi trở về.."
"Không được!" Ông cố chấp giữ lại Sở Tuyền Nguyệt, đem Sở Tuyền Nguyệt kéo trở lại.
"Rầm!" Sở Tuyền Nguyệt ngã vào người ông, hai người đứng gần như vậy, hơi thở của hai người cũng có thể cảm nhận rõ ràng đến thế.
Sở Tuyền Nguyệt chỉ cảm thấy tim đập thình thịch, nhưng mà lúc này không thể làm việc theo cảm tính, cô nhất định phải rời khỏi, nếu không bọn họ đều sẽ gặp nguy hiểm.
Cảm nhận được hơi thở thanh mát như vậy, Cửu thúc cũng ngẩn ra, lần đầu tiên ở gần phu nhân đến thế, nhịp tim cũng chậm đi nửa nhịp.
Người dẫn đầu đám người Tử Linh Quốc trong mắt lóe qua nộ ý, đáng chết, tên xấu xí đáng chết này lại dám ở trước mặt mọi người đội mũ xanh cho Bệ hạ họ, quả thật muốn đem bọn chúng chặt ra thành từng mảnh.
Cũng không xem xem bản thân trông như thế nào, bản thân có thân phận gì, lại dám lôi lôi kéo kéo với người mà bệ hạ nhìn trúng!
Đợi Sở gia chủ được đưa ra khỏi thành, ông liền bí mật phái người đến đem tên này phanh thây từng mảnh.
"Sở gia chủ, mời!"
Tay của Sở Tuyền Nguyệt đặt trên mu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-than-y-phi/776604/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.