Chương trước
Chương sau
"Huyết mạch Vân gia, Vân Hồng! Hắn chính là người đó." Cát sư huynh đột nhiên cười lớn.
"May là lúc trước không có đem hắn phế đi, khiến cho hắn bị loại ra ngoài, chúng ta nên cảm ơn thật tốt ba người đó mới đúng!" Hoàng Phủ sư huynh âm trầm cười nói.
Không thể không nói, vận khí của bọn họ không tồi, nếu như Vân Hồng thật sự rời khỏi Vân Đoan bí cảnh, bọn họ e là dù có tìm thấy bảo vật này, cũng không có cách nào đem đi.
Cát sư huynh nói: "Hoàng Phủ sư đệ, ta thủ ở đây, ngươi đưa người đi bắt tên Vân Hồng đó đến đây."
"Vâng!"
Ba người đó, đặc biệt là tên Nhị Lượng không dễ đối phó, còn không phải là bị bọn họ đánh đến tháo chạy sao, lần này hắn tuyệt đối sẽ không để bọn chúng chạy thoát nữa.
Hoàng Phủ sư huynh dẫn theo năm người đi bắt Vân Hồng, mà bọn Sở Cửu Ca vừa hay thất vọng đi ra từ một không gian khác, Nhị Lượng nói: "Rốt cuộc giấu ở nơi nào rồi? Chỉ còn lại ba ngày mà thôi!"
Chính vào lúc này, bọn họ với Hoàng Phủ lại lần nữa đụng mặt nhau.
Hoàng Phủ cười với Vân Hồng nói: "Vân Hồng, ta cuối cùng cũng tìm được ngươi rồi, ta có chút việc cần sự giúp đỡ của người! Ngươi nếu không muốn chịu thêm nhiều thương tổn trên da thịt hơn, tốt nhất ngoan ngoãn làm theo."
Vân Hồng lạnh giọng nói: "Việc gì?"
"Ngươi chỉ việc gật đầu là được, hỏi nhiều như thế làm chi?" Hoàng Phủ mất kiên nhẫn nói.
"Vậy ta từ chối!"
"Quả là rượu mời không uống uống rượu phạt, vậy thì chúng ta chỉ có thể dùng vũ lực giải quyết rồi." Trong mắt Hoàng Phủ lóe qua hàn quang, đột nhiên xông về phía Vân Hồng.
Vân Hồng lách người tránh khỏi, bạo phát ra thực lực ngưng hồn cảnh bát trọng.
Hoàng Phủ ngẩn ra, "Cái gì? Vân Hồng ngươi vậy mà đột phá rồi!"
Mà Tử Tinh Châu cũng xông đến một người khác, lúc trước chính là người này đánh lén khiến cho hắn bị thương, cuối cùng đã để cho hắn có được cơ hội báo thù.
"Ngươi.. ngươi vậy mà cũng đột phá rồi!"
Sở Cửu Ca nghênh chiến với một người, "Ngưng hồn cảnh tam trọng, Sở Cửu Ca!"
Sở Cửu Ca cười nói: "Nơi đây là Vân Đoan bí cảnh, có được cơ duyên đột phá đó không phải là việc rất thường tình hay sao! Chẳng lẽ các ngươi làm nhiều việc xấu quá vận khí không tốt, từng người một ngay cả chút cơ duyên cũng không gặp được sao."
Còn lại ba người, giao cho Nhị Lượng, mà bọn chúng căn bản không có chút khả năng phản kháng nào.
"Rầm rầm rầm!"
Nhị Lượng là người nhanh nhất đem ba người đó đánh đến kêu cha gọi mẹ, Sở Cửu Ca một cây độc châm, khiến cho đối thủ trước mắt tùy cô xử trí.
"Phụt phụt phụt!" Tử Tinh Châu liên tục xuất chiêu, trọng thương vị thân truyền đệ tử này, sau đó đem hắn đá bay ra ngoài.
Nay chỉ còn duy nhất Hoàng Phủ còn đang chiến đấu, hắn nhìn thấy người hắn dẫn đến toàn bộ không chịu đựng nổi một kích.

Những người này còn là bốn người trước đó vẫn còn bị bọn họ đánh đến tháo chạy hay sao?
Gặp quỷ rồi!
Vân Hồng sau khi đột phá không dễ đối phó, hắn đâu đâu cũng bị áp chế, căn bản khó mà đánh bại hắn.
"Phụt!" Hoàng Phủ lúc này đã bị Vân Hồng đả thương rồi, phun ra một ngụm máu tươi.
Hắn cắn răng, nói: "Đám gia hỏa các ngươi còn ngây ra đó làm gì? Động thủ!"
"Vâng! Hoàng Phủ sư huynh!"
Bọn chúng không biết là đã nuốt đan dược gì, thực lực từ ngưng hồn cảnh trực tiếp đề thăng một cấp bậc lớn, đến luyện linh cảnh.
"Phụt!" Hoàng Phủ trực tiếp một chưởng đánh đến Vân Hồng, thân thể Vân Hồng văng mạnh lên vách tường.
Vân Hồng có chút chấn kinh, thật sự là luyện linh cảnh, hắn không có nhìn lầm.
"Sao lại có thể? Đan dược đề cao thực lực như vậy, ngươi ăn rồi sẽ tự hủy đi tiền đồ của mình." Vân Hồng nói.
"Đan dược này là đan dược rất lợi hại, đề cao thực lực mà không có tác dụng phụ, Vân Hồng ngươi đố kỵ ta có được đan dược như vậy, cho nên mới nói bậy chứ gì! Một chưởng vừa nãy ta ra tay quá nhẹ rồi." Hoàng Phủ âm trầm nói.
"Không thể nào, đan dược có thể đề cao thực lực nhiều như vậy hơn nữa không có tác dụng phụ, xưa nay ta chưa từng nghe nói quá."
"Đó là do ngươi không chút quan tâm xung quanh gì cả, ngươi cho là một đại sư huynh của Thái Vân Tông thì rất tài giỏi hay sao?"
Hoàng Phủ bóp chặt cổ của Vân Hồng, đem người nâng lên cao.
Hắn nói: "Người, bắt được rồi! Các ngươi, gϊếŧ đi ba tên đó, bọn chúng không có tác dụng, không cần thiết giữ lại rồi."
Tử Tinh Châu vội vàng tránh xa tên đó, còn về đối thủ trước đó của Sở Cửu Ca, hắn đúng là cảm thấy thực lực bản thân biến mạnh, nhưng mà toàn thân truyền đến cảm giác đau nhói.
"Máu.. máu.."
Thất khiếu của hắn đều đang chảy máu, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Sở Cửu Ca cười đùa nói: "Trúng độc của ta vậy mà lại dám ăn vào đan dược cường thế đề cao thực lực, ngươi nói ngươi cũng quá bậy bạ rồi! Có con bài tẩy ngươi đáng lý nên dùng sớm chứ, bây giờ dùng đã quá muộn rồi."
Kịch độc bạo phát, tính mạng của người này có nguy hiểm, đương nhiên được truyền tống ra khỏi Vân Đoan bí cảnh.
Thời gian kết thúc của Vân Đoan bí cảnh sắp đến rồi, bên trong vẫn còn hai mươi ba người chưa có ra ngoài.
Nay đột nhiên chạy ra một người thất khiếu chảy máu, khiến cho mọi người giật hết cả mình.
"Đây.. đây là thế nào?"

"Đây rốt cuộc là như thế nào?"
Người này trước khi lâm vào hôn mê nói: "Là Sở Cửu Ca, Sở Cửu Ca vậy mà hạ độc ám toán ta! Nữ nhân này bỉ ổi vô sỉ.."
"Rầm!" Tiếp đến, hắn liền ngã ra mặt đất, trông như một người chết.
Mọi người giật mình, "Sở Cửu Ca.."
"Chẳng lẽ những người đến từ trại đặc huấn, thật sự là hung thủ tàn hại thân truyền đệ tử."
"Cũng đã có người chính miệng nói rồi, còn có thể là giả sao!"
Hoàng Phủ cũng không ngờ đến, bọn họ cũng đã sử dụng đan dược rồi, vậy mà vẫn bị thiệt hại một người.
"Gϊếŧ đi bọn chúng! Đặc biệt là nữ nhân này." Hoàng Phủ lạnh giọng nói.
"Sở sư muội, các ngươi mau chạy!" Vân Hồng hét lên.
"Uỳnh!" Bốn người muốn động thủ với Sở Cửu Ca, kết quả lại bị một cao thủ luyện linh cảnh cường đại hơn bọn chúng cản lại rồi.
"Rầm rầm rầm!" Thân thể của chúng như quả bóng da bay ra ngoài.
"Cái gì? Ngươi cũng là cao thủ luyện linh cảnh." Hoàng Phủ sư huynh khó tin nói.
Ngay đến Vân Hồng cũng kinh ngạc đến thiếu chút rơi cả tròng mắt ra ngoài.
Nhị Lượng nói: "Ta không giống như bọn rác rưởi các người đề cao thực lực lên luyện linh cảnh nhờ đan dược, các ngươi thật sự siêu cấp siêu cấp yếu mà!"
"Ngươi tuyệt đối cũng dùng thủ đoạn thấp hèn nào đó để đề cao thôi, ta lại sợ ngươi sao?" Hoàng Phủ bị lời của Nhị Lượng kíƈɦ ŧɦíƈɦ rồi, thả ra Vân Hồng, xông về phía Nhị Lượng.
"Ta phải khiến cho ngươi biết, ta rất lợi hại! Tiểu tử ngạo mạn."
"Uỳnh uỳnh uỳnh!"
Sở Cửu Ca nói: "Vân Hồng sư huynh, ngươi không sao chứ?"
"Không sao! Nhị Lượng sư đệ thật sự khiến cho người ta kinh ngạc." Vân Hồng gặp qua cao thủ luyện linh cảnh, hắn có thể nhìn ra Nhị Lượng với những cao thủ luyện linh cảnh thật sự không có chút khác biệt nào.
Mà Hoàng Phủ sư đệ, hơi thở lại rất không ổn, hiển nhiên là do đề cao nhờ đan dược.
Sở Cửu Ca nói: "Tinh Châu, ngươi chăm sóc Vân Hồng sư huynh. Vừa mới trị khỏi lại bị thương nữa rồi, lần vào Vân Đoan bí cảnh này, Vân Hồng sư huynh thật sự là tai kiếp triền miên."
Vân Hồng bất lực, tai kiếp triền miên, quả đúng là vậy.
"Ta chăm sóc người bị thương, vậy Cửu Ca thì sao?" Tử Tinh Châu hỏi.
"Ta đương nhiên là đi thu thập bọn chúng rồi!" Khóe miệng Sở Cửu Ca nhếch lên một nụ cười nhạt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.