Chương trước
Chương sau
Ba người bọn họ chạy hết ba ngày mới thấy được cửa ra.
Nhưng mà bị đuổi hết nhiều ngày như vậy, bọn họ cũng cảm thấy bức bối không thôi.
Nhị Lượng nói: "Thật muốn liều mạng với đám chim xương cốt này mà!"
Tử Tinh Châu nói: "Còn chưa tìm thấy hộp bất tử, ở đây lãng phí hơi sức với đám chim này, ngươi không cảm thấy ngốc lắm sao?"
Sở Cửu Ca nói: "Dù thế nào cũng phải báo thù mới được, các ngươi lui lại."
Sở Cửu Ca đứng về phía trước hai người họ, không thể sử dụng linh lực công kích, vậy thì thử cái này xem sao?
Cô sử dụng bất tử sinh mệnh chi đồng phối hợp với đồng thuật, phút chốc những con chim đang nhào về phía bọn họ như bị định hình trong không trung, động cũng không động.
Tử Tinh Châu và Nhị Lượng đồng loạt nhìn về đôi mắt của Sở Cửu Ca, Tử Tinh Châu nói: "Cửu Ca, ngươi biết dùng độc, chẳng lẽ đôi mắt của ngươi cũng mang độc sao?"
Sở Cửu Ca mặt chảy xuống ba vạch đen, Nhị Lượng nói: "Ngươi đây là nói lời gì đó! Đồng thuật, đây là đồng thuật ngươi có hiểu hay không?"
Lúc trước ở nơi đầm lầy đó, gia hỏa thiếu chút gϊếŧ chết hắn vô duyên vô cớ đột nhiên sơ suất, hắn vốn không hiểu tiểu Cửu rốt cuộc dùng thủ đoạn gì, thì ra bởi vì tiểu Cửu tu luyện đồng thuật.
Sở Cửu Ca nói: "Hai người các ngươi đừng lãng phí thời gian nữa, tranh thủ lúc này nhanh tay báo thù đi! Ta không biết ta có thể chống đỡ được bao lâu."
"Tốt thôi! Lập tức!"
"Binh binh binh!" Hai thiếu niên bạo lực đem những con chim xương cốt bất động đánh rơi xuống đất, trong lòng cuối cùng cũng thoải mái rồi.
Phát tiết thỏa thích xong, ba người họ tiếp tục ở một số không gian trong Vân Đoan bí cảnh tìm kiếm hộp bất tử.
Lại trải qua bảy ngày, ngoại trừ khu vực cốt lõi, bọn họ gần như đều đã đi tìm kiếm hết rồi.
Bảo vật linh dược có được không ít, hộp bất tử vẫn là không thấy tung tích.
Sở Cửu Ca nói: "Vẫn còn thời gian nửa tháng, tiếp tục tìm!"
Đã qua hết một nửa thời gian, lại loại thêm không ít đệ tử, thậm chí còn loại cả một số thân truyền đệ tử.
"Tông chủ, nội môn đệ tử chỉ còn lại đúng ba người, ba người đó chính là Sở Cửu Ca, Tử Tinh Châu và Nhị Lượng."

Nghe thấy ba cái tên đó, mọi người đều có chút khó tin, bởi vì ba người này tuyệt đối là đệ tử nội môn mới không thể mới thêm được nữa của Thái Vân Tông.
"Thân truyền đệ tử còn lại hai mươi lăm người, năm người thân truyền đệ tử ra ngoài rồi đều chịu phải trọng thương, lâm vào trong hôn mê. Chúng ta không thể biết được bọn họ gặp phải điều gì mới thương nặng đến vậy, đã đưa đến Dược phong để Vân đại sư trị liệu rồi." Sắc mặt đại trưởng lão lộ ra vẻ ngưng trọng.
Trong số năm người đó có hai người là thân truyền đệ tử của ông, ông đối với thực lực của họ vẫn là rất hài lòng.
Sớm như vậy từ trong Vân Đoan bí cảnh đi ra thì đã thôi, lại còn chịu trọng thương như vậy.
Vân tông chủ nói: "Bảo Vân đại sư vô luận thế nào cũng phải trị khỏi cho họ."
"Vâng!"
Vào lúc này Vân Hồng đang phải đối diện với sự vây công của một đám thân truyền đệ tử, Vân Hồng nói: "Hoàng Phủ sư đệ, ta chưa từng kết oán với ngươi. Trong Vân Đoan bí cảnh, dựa vào bản lĩnh cá nhân xông qua từng vòng, ngươi vì sao lại ngăn cản ta ở đây?"
Hoàng Phủ nói: "Ta không chỉ muốn ngăn cản ngươi, hơn nữa còn muốn phế đi ngươi! Đại sư huynh của Thái Vân Tông trông như rất giỏi, kỳ thực cũng chỉ có như vậy mà thôi."
"Các ngươi.."
Vân Hồng say mê tu luyện, hắn vẫn luôn cho rằng đệ tử của Thái Vân Tông luôn rất thân thiện đoàn kết, hoàn toàn không ngờ lại xuất hiện người muốn tàn hại sư huynh đệ đồng môn trong Thái Vân Tông.
"Sao rồi? Rất kinh ngạc vì ta làm như vậy sao? Kỳ thực ngươi không phải là người đầu tiên ta thu thập rồi, ta trước đó đã thu thập hết mấy người rồi! E là lúc này họ đã bị phế đi rồi, hơn nữa còn lâm vào hôn mê vĩnh viễn cũng không tỉnh lại được. Cho dù là vị thủ tịch luyện dược sư trên Dược phong đó, cũng đừng mơ là họ có thể tỉnh lại, ha ha ha!" Hoàng Phủ điên cuồng cười nói.
"Ngươi.. ngươi lại dám làm ra việc như vậy! Thân là đại sư huynh của Thái Vân Tông, ta tuyệt đối không tha cho ngươi."
Việc làm của những người này, đã chọc giận Vân Hồng, hắn không chút khách khí ra tay.
Hoàng Phủ nói: "Vân Hồng, ta thừa nhận ngươi có chút thực lực, nhưng mà một mình ngươi đối đầu với năm người chúng tôi, ngươi nghĩ ngươi có phần thắng không?"
Vân Hồng phát hiện, những người này ngày thường hình như che giấu đi thực lực, trong lúc đối phó hắn thực lực triển lộ ra mạnh hơn hắn biết rất nhiều.
Rất khó khăn!
Không phải chỉ là hơi khó đối phó mà thôi.
Đặc biệt là Hoàng Phủ, thực lực của hắn đã đạt đến ngưng hồn cảnh thất trọng đỉnh phong, so với hắn còn mạnh hơn một chút.
"Phụt!" Vân Hồng bị kích trúng, bay ngược ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi.

"Các ngươi vì sao lại làm như vậy?" Trong tông môn, thiên phú biểu hiện càng tốt sẽ có được sự chú ý của trưởng lão sư phụ, như vậy sẽ có được càng nhiều tài nguyên, không ai sẽ vô duyên vô cớ ẩn giấu thực lực.
Mà bọn họ một người hai người ba người đều làm như vậy..
Hoàng Phủ nói: "Vì sao? Chính là vì đợi thời khắc này, hận hận thu thập ngươi, phế đi ngươi! Không giấu gì ngươi, đợi ta lấy được bảo bối đó rời khỏi Vân Đoan bí cảnh, lão cha tông chủ đó của ngươi cũng không có cách nào ngồi vững vị trí tông chủ nữa rồi. Thái Vân Tông sẽ lập tức đổi chủ, hơn nữa ta sẽ trở thành người thừa kế của vị trí tông chủ Thái Vân Tông."
"Còn về ngươi, một phế vật chỉ có thể ở một bên nhìn, không thể làm gì."
"Không thể nào!" Những người này không những tàn hại sư huynh đệ đồng môn, mà còn có ý định tạo phản.
Nhưng mà hắn suy đi xét lại vị trưởng lão nào có thực lực tạo phản, bọn họ đều đặc biệt trung thành với Thái Vân Tông, tuyệt đối không thể làm ra việc như vậy, hắn không tin!
"Không chịu chấp nhận sự thật này có phải hay không? Đợi đến lúc đó ngươi tận mắt nhìn thì biết rồi, cho nên ta sẽ không gϊếŧ ngươi!"
Mấy đạo thân ảnh nhảy ra, bọn chúng tiếp tục tàn độc ra tay với Vân Hồng.
"Binh binh binh!"
Bọn Sở Cửu Ca vẫn là không tìm thấy hộp bất tử, phát hiện thực lực của những người đang đánh nhau phía trước cũng không tồi, tuyệt đối là thân truyền đệ tử.
"Qua đó xem xem!"
Vừa lại gần liền phát hiện Vân Hồng toàn thân là máu, còn có một đám thân truyền đệ tử đang cười nhăn nhó.
Vậy mà lại dám ngang nhiên trọng thương nhi tử của tông chủ, cho dù là thân truyền đệ tử cũng tuyệt đối không có gan to bằng trời như vậy, phía sau bọn chúng nhất định có người chỉ thị.
Thái thượng trưởng lão! Sở Cửu Ca nghĩ đến người này.
Xem ra ông ta không chỉ không thuận mắt ba người bọn họ, cũng không thuận mắt nhi tử Vân Hồng của tông chủ.
Ông ta nghĩ rằng ông ta phái người đi vào Vân Đoan bí cảnh, nhất định có thể tìm thấy hộp bất tử, cho nên liền cho người xử đi Vân Hồng con của tông chủ.
Đợi đến khi có được hộp bất tử, lại đi động thủ với tông chủ.
"Ha ha ha! Hoàng Phủ sư huynh, người xem, cái gì mà đệ nhất thiên tài Thái Vân Tông, bây giờ còn không phải cho chúng ta đánh đến không cách nào trở tay, tiếp theo chúng ta đem đôi chân của hắn đánh gãy vậy!" Một tên mặt mày gian xảo tàn nhẫn cười nói.
Nhị Lượng cười lạnh nói: "A! Hoàng Phủ sư huynh, cuối cùng cũng để ta gặp được tên tôn tử này rồi, tiểu Cửu chúng ta động thủ thôi!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.