Chương trước
Chương sau
Tử Tinh Châu nhìn Sở Cửu Ca, cảm thấy mắt của Cửu Ca đúng là rất đẹp, nhưng mà cũng giống trước kia thôi mà, tên hoa si này cứ thích làm quá lên!
Quả nhiên, Sở Cửu Ca đã tìm ra sơ hở của Hạ Hầu Điền rồi, tập trung lực lượng công kích.
Cách biệt thực lực ba trọng, Sở Cửu Ca không có nghịch thiên đến nổi một kích liền trúng.
Hạ Hầu Điền cũng đã ý thức được bản thân ở trước mặt đối thủ đã lộ ra sơ hở, đột nhiên hóa công kích thành phòng thủ, một thanh đại đao phá hư không, không còn cho Sở Cửu Ca cơ hội nữa.
Song phương vẫn một mực ở thế cân tài cân sức, Hạ Hầu Điền nói: "Sở Cửu Ca, từ lúc thi đấu bắt đầu, ngươi vẫn chưa từng sử dụng qua vũ khí, ngươi đây là xem thường ta sao? Đem binh khí của ngươi lấy ra."
Nghe thấy lời của Hạ Hầu Điền, mọi người mới sực tỉnh.
Sở Cửu Ca hình như đúng là vẫn chưa từng sử dụng binh khí.
"Chẳng lẽ là vì nghèo, binh khí cũng không có sao?" Bọn họ thì thào nói.
Nghe thấy lời của mọi người, Nhị Lượng tức giận à!
"Tiểu Cửu tiểu Cửu, ngươi muốn binh khí gì? Chỗ ta đây cấp bậc gì cũng có." Nhị Lượng nói với Sở Cửu Ca bên trên lôi đài.
Sở Cửu Ca cười nhạt nói: "Ngươi xác định là muốn ta sử dụng binh khí, nếu ta sử dụng binh khí, ngươi sẽ thua càng nhanh hơn."
"Khẩu xuất cuồng ngôn, ngươi có thể thử thử!"
Hạ Hầu Điền khí thẩm đan điền, cực nhanh công kích qua đó, Sở Cửu Ca cũng động rồi, chỉ nhẹ nhẹ hất tay đột nhiên vô số châm nhỏ bay ra.
Tốc độ của ngân châm rất nhanh, khiến cho người ta không cách nào đề phòng, Hạ Hầu Điền sắc mặt đại biến, tận dụng hết sức lực để phòng thủ, muốn cản lại số ngân châm đó.
"Phụt!"
Thế nhưng mỗi một châm của Sở Cửu Ca đều nhắm đến sơ hở trong phòng thủ của hắn, "Phụt phụt phụt!", mấy cây ngân châm đâm vào trên da của hắn.
Sở Cửu Ca vẫn là thủ hạ lưu tình rồi, không hề đâm đến huyệt vị chí mạng của hắn, chỉ là khiến cho hắn chịu một chút thương tích nhỏ mà thôi.

Hành động của Hạ Hầu Điền trở nên rất chậm, tiếp theo hắn nơi nơi đều chịu sự khống chế của Sở Cửu Ca, thảm bại của hắn là việc không còn nghi ngờ gì nữa.
Sắc mặt của ngoại môn đại trưởng lão càng ngày càng khó coi, ông lạnh giọng hét: "Sở Cửu Ca, ngươi to gan, lại dám trong thi đấu dùng ám khí đả thương người. Sử dụng kỹ năng âm hiểm như vậy, bổn trưởng lão hủy đi tất cả thành tích của đợt khảo hạch nội môn này của ngươi, trục xuất Thái Vân Tông."
Thi đấu còn chưa có kết thúc, ngoại môn đại trưởng lão nói ra lời này, khiến cho tất cả mọi người đều ngẩn ra.
"Đại trưởng lão, quy định này có phải quá nghiêm khắc rồi hay không, Sở Cửu Ca là một mầm mống tốt đó!" Tam trưởng lão nói.
"Sử dụng ám khí đả thương người, liền là cô ta không đúng!"
Sở Cửu Ca biết đại trưởng lão sẽ không dễ dàng gì cho cô vào được nội môn, nhưng lại không ngờ đến ông ta lại lấy một số việc nhỏ nhặt như vậy để nói.
Sở Cửu Ca nói: "Đại trưởng lão, trước tiên là do đối thủ của ta yêu cầu ta lấy ra binh khí, cho nên ta đã lấy ra."
"Còn về dùng ám khí đả thương người, binh khí thế gian ngàn vạn, muôn vàn hình thái, có người sở trường dùng binh khí lớn một chút, có người sở trường dùng binh khí nhỏ một chút, điều này có vấn đề sao? Ta quang minh chính đại thi đấu, chẳng lẽ chỉ vì binh khí của ta nhỏ một chút, liền nói ta âm hiểm, đây cũng quá võ đoán rồi đi!"
Đại trưởng lão lạnh giọng hừ một tiếng: "Việc đã đến nước này, Sở Cửu Ca ngươi còn dám giảo biện, ngươi nghĩ mọi người sẽ tin ngươi sao?"
Lần tuyển chọn nội môn này người chủ trì là ngoại môn đại trưởng lão, vị đại trưởng lão này một tay che trời, những trưởng lão khác tuy rằng cảm thấy đại trưởng lão đưa ra quyết định như vậy có chút hơi quá, nhưng mà đại trưởng lão một mực nói rằng Sở Cửu Ca ám toán đả thương người, đem Sở Cửu Ca đuổi ra Thái Vân Tông.
Tử Tinh Châu cũng giận rồi, "Lão bất tử ngươi, hoàn toàn là mở to mắt nói bậy. Không muốn ta và Cửu Ca vào được nội môn, mỗi một trận ngươi đều sắp xếp chúng tôi gặp toàn là những đối thủ lợi hại không nói, mà còn ở đây nói những điều này."
"Các ngươi nghĩ thử xem, mấy trận này ta và Cửu Ca gặp phải đều là những đối thủ gì? Những lần tuyển chọn nội môn lúc trước có xuất hiện tình trạng như vậy sao?"
Không ít đệ tử cũng thì thầm với nhau, đúng là có chút không đúng mà! Đối thủ mà Sở Cửu Ca từng lần một gặp phải, nếu nói là tình cờ vậy thì cũng quá ly kỳ rồi. "
Sắc mặt đại trưởng lão có chút không duy trì được nữa, nói:" Nói bậy bạ, ngươi lại dám vô lễ với bổn trưởng lão, cũng hủy đi tư cách khảo hạch vào nội môn. "
Nhị Lượng cũng giận rồi," Tông môn rác rưởi gì vậy, ngoại môn đại trưởng lão đã là đức hạnh như vậy, ngươi đây hoàn toàn là trả thù riêng! Có tin hay không ta đi tìm tông chủ của các ngươi cáo trạng. "
Nhị Lượng chỉ là một đệ tử ngoại môn hơi có chút thiên phú, đối với lời của hắn ngoại môn đại trưởng lão sao có thể để trong lòng chứ.
Ông nói:" Lão phu là người chủ trì của đợt tuyển chọn nội môn lần này, ta nói thì chính là sự thật, bất kì ai cũng không thể có nghi vấn. Sở Cửu Ca, vẫn xin ngươi rời khỏi lôi đài, đã kết thúc rồi, ngươi vi phạm quy tắc không có tư cách tiến hành thi đấu tiếp theo nữa. "
Đại trưởng lão cũng không ngờ đến, lời của ông vừa nói xong, một giọng nói bạo nổ liền truyền đến.

" Ngoại môn đại trưởng lão, thật là quá uy phong rồi! Người không biết còn cho rằng ngươi đã là tông chủ của Thái Vân tông rồi, vậy mà lại bá đạo chuyên hành độc đoán như vậy. "
Người đi đến là một tiểu lão đầu, khí thế của ông một chút cũng không yếu, chớp mắt liền xuất hiện ở bên cạnh đại trưởng lão, gương mặt tràn đầy khí thế bức người.
Tử Tinh Châu nói:" Tiêu đại sư, đại trưởng lão này ỷ vào việc ta và Cửu Ca mới vào Thái Vân Tông không được bao lâu, không có ai chống lưng cho chúng tôi, liền quang minh chính đại ức hiếp người như vậy, còn muốn đem chúng tôi đuổi khỏi ngoại môn. "
" Thiên phú giống như ta và Sở Cửu Ca, Thái Vân Tông cầm theo đèn lồng cũng chưa chắc tìm được, ông ta lại bởi vì tư thù làm ra việc như vậy, vẫn mong Tiêu đại sư người làm chủ cho chúng tôi. "
Tử Tinh Châu và Tiêu đại sư tuy rằng đều chê bai đối phương, nhưng mà thời điểm như vậy Tử Tinh Châu đương nhiên biết cáo trạng với Tiêu đại sư là lựa chọn tốt nhất.
" Tiêu đại sư! "
" Vậy mà là Tiêu đại sư, ông ta vậy mà lại hứng thú với tuyển chọn đệ tử nội môn? "
"... "
Thân phận của Tiêu đại sư chính là thủ tich luyện dược sư của ngoại môn đó, cho dù mọi người sợ tính khí quái dị của ông, nhưng ở ngoại môn vô luận là đệ tử hay là trưởng lão cũng rất cần đan dược do ông luyện chế.
Ông tuy chưa từng quản việc của ngoại môn, nhưng mà địa vị ở ngoại môn còn cao hơn cả ngoại môn đại trưởng lão.
Không phải là Tiêu đại sư vừa xuất hiện, ngoại môn đại trưởng lão ở trước mặt ông liền yếu thế đi sao.
Tiêu đại sư nói:" Nói xem, ngươi vì lý do gì muốn đem một đệ tử có tư chất cao như vậy đuổi khỏi Thái Vân Tông, muốn đem người đuổi đi, liền thuyết phục được ta trước hẳn nói. "
Ông ỷ vào thân phận của mình, dùng cách nói trước đó, tuyệt đối sẽ bị Tiêu đại sư chửi cho sứt đầu mẻ trán, ông sao có thể nói ra được.
Đại trưởng lão không nói, Tử Tinh Châu liền bắt đầu cáo trạng, người khác kỵ thân phận của Tiêu đại sư một tiếng cũng không dám lên tiếng, mà Tử Tinh Châu lại không có sợ gì cả.
" Tiêu đại sư, người không biết, Cửu Ca chỉ là sử dụng ngân châm làm vũ khí mà thôi, đại trưởng lão này lại hắt nước bẩn cho Cửu Ca.. "
Tiêu đại sư vốn dĩ rất tán thưởng Sở Cửu Ca, Sở Cửu Ca từ chối trở thành đệ tử đi theo ông học luyện dược khiến cho ông buồn bực rất lâu, nhưng mà cũng không thể để cho cô bị người khác ức hiếp, dù gì đây là một mầm mống tốt.
Tiêu đại sư giận rồi," Ngươi thật to gan!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.