Chương trước
Chương sau
Tử Tinh Châu nói: "Sở Cửu Ca, vẫn là thôi đi! Gia hỏa này rõ ràng là dòm ngó đến mỹ sắc của ngươi. Chúng ta vẫn nên ít tiếp xúc với hắn thì hơn."
Nhị Lượng đau lòng nói: "Ta chỉ là thuần túy tán thưởng mỹ nữ mà thôi, tuyệt đối không có ý nghĩ không đứng đắn, tuyệt đối không có, ta lấy nhân cách của ta ra thề."
Nhị Lượng thật sự là muốn giơ ngón tay ra thề, hắn lớn đến nhường này vẫn là lần đầu gặp được mỹ nữ như Sở Cửu Ca vậy, tuyệt đối phải bảo vệ thật tốt.
Sở Cửu Ca liếc nhìn nơi giống như chuồng lợn, nói với Nhị Lượng: "Ta chấp nhận hảo ý của ngươi, vậy thì làm phiền rồi."
"Không làm phiền không làm phiền." Nhị Lượng kích động đến muốn nhảy cẩng lên.
Tử Tinh Châu nói: "Ta nói ngươi đây là chưa từng được thấy nữ nhân hay sao?"
"Hu hu hu! Sao ngươi lại biết? Trước khi ta vào Thái Vân Tông, bên cạnh không phải nam nhân thô thiển thì chính là nam nhân xinh đẹp hơn ta, một mỹ nữ cũng không có gặp qua, điển hình của dương thịnh âm suy, cho nên ta thề sau này nhất định phải nhìn nhiều mỹ nữ chút để dưỡng lại con mắt." Nhị Lượng lau đi những giọt nước mắt xót xa.
Nhị Lượng phi thường nhiệt tình, tính cách thẳng thắn, cho dù Sở Cửu Ca rất rõ con người này không đơn giản, nhưng lại tin tâm tính của người này không xấu.
Gian nhà rất là rộng rãi, bốn người mỗi một người cũng có một gian phòng độc lập.
Nhị Lượng lập chí phải làm một hộ hoa sứ giả thật tốt, cho nên đặc biệt chiếu cố Sở Cửu Ca, ăn mặc ở trong ngoại môn Thái Vân Tông đều được hắn sắp xếp thỏa đáng.
"Tinh Châu, ngươi sao lại thích mặc nữ trang vậy! Chẳng lẽ đây là sở thích của ngươi?" Nhị Lượng hỏi.
Vấn đề này Tử Tinh Châu rất điên máu, "Mới không phải là sở thích gì, còn không phải là bị tên lòng dạ đen tối Sở Cửu Ca gài bẫy sao."
"Ngươi nói bậy gì đó? Cửu Ca xinh đẹp thiện lương như vậy, sao lại lòng dạ đen tối rồi? Nhất định là do ngươi ức hiếp cô ấy, sau đó cô ấy mới giáo huấn ngươi như vậy." Mặt mày chính nghĩa, Nhị Lượng cho rằng Sở Cửu Ca xinh đẹp, vậy thì cái gì cũng tốt.
Tử Tinh Châu lòng cào xé đến thổ huyết, gia hỏa này thực lực mạnh như vậy nhưng lại nhìn người dựa vào gương mặt, cũng không sợ bị người khác gạt.
Đêm đầu tiên Sở Cửu Ca đến Thái Vân Tông, liền nhịn không nổi mà hành động rồi.
Cô phát hiện không chỉ có một mình cô muốn dạo dạo Thái Vân Tông, hai người còn lại cũng thế.
Nhị Lượng đã lén lén đi ra ngoài rồi, hắn cứ nghĩ rằng thần không biết quỷ không hay, lại không biết ở chung một gian nhà với hắn có một thần trộm, đương nhiên giấu không được.
Hành tung của đối phương Sở Cửu Ca không để ý, cô như quỷ mị xuất hiện ở phía sau Tử Tinh Châu.
Sở Cửu Ca nói: "Ngươi muốn đi đâu?"
"Ta.. ta đây không phải là muốn lên trên núi tìm tiểu khả ái hay sao! Ngươi cũng quá nhẫn tâm rồi để tiểu khả ái một mình ở trên núi chơi, cô đơn biết nhường nào! Ta phải đi bồi bồi nó." Tử Tinh Châu một vẻ đau lòng nói.

"Đem nó đưa vào đây đi! Cứ nói ngươi tùy tiện tìm thấy một con sủng vật là được rồi, thất hoàng tử điện hạ ngươi nuôi một con sủng vật, ngoại môn trưởng lão Thái Vân Tông cũng sẽ không làm gì?" Sở Cửu Ca nói với hắn.
"Được! Ta đây liền đi đưa tiểu khả ái vào đây."
Sau khi Tử Tinh Châu chạy khỏi, Sở Cửu Ca cũng rời khỏi rồi, cho dù không biết mục tiêu nhiệm vụ ở đâu, cô cũng có thể tranh thủ tìm hiểu.
Sớm chút tìm ra hộp bất tử thứ hai, sớm chút đột phá.
Thái Vân Tông quả là rất lớn, mấy nơi quan trọng nhất ở ngoại môn cũng đã bị Sở Cửu Ca tìm qua hết rồi, ví dụ như tàng thư các, trân bảo các vâng vâng..
Bảo bối của ngoại môn không ít, nhưng mà so với nội môn, những bảo bối này chỉ là một sợi lông trên thân trâu của Thái Vân Tông mà thôi.
Không có thu hoạch gì, nhưng mà có thể khẳng định với thực lực của ngoại môn trưởng lão không ai phát hiện ra được cô, nhưng mà nội môn trưởng lão thì không nói chắc được.
Sở Cửu Ca trong bóng đêm nhảy ra ngoài, xem ra hộp bất tử không nằm ở ngoại môn Thái Vân Tông, cần phải vào nội môn mới có thể có manh mối mới.
Sở Cửu Ca chuẩn bị thăm dò nội môn Thái Vân Tông, ở giữa nội môn và ngoại môn có một sự phân biệt rõ ràng, đệ tử ngoại môn không được tùy ý đi vào nội môn, đương nhiên sẽ có người canh giữ.
Những người canh giữ này không cách nào ngăn cản Sở Cửu Ca lẻn vào nội môn, khi Sở Cửu Ca đến gần nơi tương đối quan trọng trong nội môn, cô cảm thấy được hơi thở nguy hiểm.
Không thể đến gần! Chí ít với thực lực hiện tại của cô không thể, nếu không cho dù sử dụng bất tử sinh mệnh chi đồng vẫn sẽ bị phát hiện.
Ngưng thể cảnh như cô không cách nào tránh khỏi sự thăm dò của họ, sau khi Sở Cửu Ca dến gần phạm vi nguy hiểm liền nhanh chóng rời khỏi.
Linh lực trong nội môn hiển nhiên nồng đậm hơn nhiều, cô muốn nhanh chút đột phá ngưng hồn cảnh, cho nên quyết đinh nán lại trong nội môn tu luyện rồi.
Sử dụng bất tử sinh mệnh chi đồng quan sát linh lực xung quanh, Sở Cửu Ca tìm ra được nơi linh lực tương đối nồng đậm, thân hình như sấm chớp nhảy ra ngoài.
Tiếng nước chảy truyền đến từ phía trước, Sở Cửu Ca cảm thấy nhiệt độ xung quanh cũng giảm đi không ít, phía bên này có lẽ có một hàn đầm.
"Phụt!" Khi Sở Cửu Ca đến gần hàn đầm, đột nhiên nhìn thấy một thân người nhảy ra khỏi mặt nước.
Gương mặt không cách nào tìm ra được khuyết điểm, như một vị thần, khiến cho trời dất thất sắc!
Cả người Sở Cửu Ca ngẩn ra, đi vào nội môn tìm hiểu, nhưng không ngờ không hẹn mà gặp với Dung Uyên.
Hắn nhẹ điểm trên mặt nước, ánh mắt rơi vào nơi mà Sở Cửu Ca ẩn nấp.

Làn tóc đen yêu mị thả nhẹ trước người, giọt nước trượt dài xuống từ trên làn da như tuyết.
"Cửu nhi, qua đây!"
Sở Cửu Ca ngẩn ra, cô bị phát hiện rồi.
"Cửu nhi nhất định rất nhớ ta, ta cũng rất nhớ nàng!" Dung Uyên đem cô ôm vào lòng, trầm thấp nói bên tai cô.
Nhiệt độ thân thể của hắn phi thường thấp, lạnh!
"Tốc độ của Cửu nhi so với ta tưởng tượng còn nhanh, ta vốn định tắm rửa sạch sẽ đi làm ấm giường cho Cửu nhi, không ngờ Cửu nhi lại sớm một bước tìm dến ta! Cửu nhi tìm đến ta trước một bước, muốn có phần thưởng gì?"
Sở Cửu Ca nhìn dáng vẻ không mảnh vải che thân của hắn, hoàn mỹ như một yêu tinh, băng cơ ngọc cốt, gương mặt như được trời đúc ra khiến cho người ta mất hồn.
Tử Tinh Châu sơ với vị này, đạo hạnh thật là quá nông rồi.
Sở Cửu Ca nói: "Ngươi không có nuốt lời là được, trời không còn sớm nữa ta cần phải trở về ngoại môn, ngươi tự mình nghỉ ngơi cho tốt."
"Cửu nhi đây là xấu hổ rồi sao? Muốn bỏ chạy?" Dung Uyên cười nhẹ nói.
"Ai nói đó, ta chỉ là nhìn thấy ngươi có chút kinh ngạc mà thôi." Sở Cửu Ca nhàn nhạt trả lời.
Hắn nhìn Sở Cửu Ca nói: "Nơi đây linh khí nồng đậm nhất, Cửu nhi chẳng lẽ không tính tu luyện ở chỗ này sao?"
"Đây là địa bàn của ngươi!"
"Địa bàn của ta, đương nhiên cũng là địa bàn của Cửu nhi."
"Phụt!"
Thân thể Sở Cửu Ca đột nhiên bị kéo vào trong hàn đầm, lạnh, quá lạnh rồi..
Nhiệt độ như vậy cho dù dùng linh lực cũng không phòng được, gia hỏa Dung Uyên này kéo theo thân thể tàn tạ đó lại một bộ như không có chuyện gì.
Thân thể không tự chủ cuộn lại, hy vọng có thể từ trên thân Dung Uyên có được chút ấm áp.
Trên mặt Dung Uyên mang theo ý cười nhìn Sở Cửu Ca nói: "Hàn đầm này nằm ở tâm của cả ngọn Vân Sơn này, linh lực phi thường mạnh, Cửu nhi có thể làm theo chỉ dẫn của ta tu luyện, sẽ dễ chịu một chút, tiền đề là không được thả ta ra."
Ngón tay băng lạnh, đặt lên trên môi của Sở Cửu Ca.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.