Chương trước
Chương sau
"Không cần biết các ngươi có tin hay không, ta cũng đem lời nói nói ra ở đây rồi."
Tử Tinh Châu nhìn quốc quân của Tranh Linh Quốc nói: "Còn quốc quân quyết định như thế nào, vậy thì phải xem ngươi rồi. Bổn cung cũng chỉ là một hoàng tử không được sủng của Tử Linh Quốc mà thôi, không cách nào ảnh hưởng đến quyết định của một nhất quốc chi quân như ngươi."
Bọn họ nói xong những lời như vậy, liền rời khỏi!
Lúc đến khoa trương đến vậy, lúc đi cũng phi thường sảng khoái.
Sau khi bọn họ rời khỏi, ngoại môn đại trưởng lão nói: "Toàn lời nói bậy bạ! Bọn họ chỉ là ở trại đặc huấn, không thể vào Thái Vân Tông nên lòng sinh oán hận. Dạ Dương Thu bản thân ở tông môn phạm lỗi bị xử phạt, là tông chủ lương thiện mới để cho hắn xây dựng nên trại đặc huấn. Hắn lại không biết ơn, còn vu hại Thái Vân Tông ta như vậy, thật là một con sói mắt trắng."
"Quốc quân Tranh Linh Quốc, ta nghĩ chúng ta cần nói chuyện."
Quốc quân Tranh Linh Quốc nói: "Được!"
Sở Cửu Ca bọn họ nói hết sự thật tại yến hội, đánh bại Trương Nguyên, thế nhưng tình huống cũng không có gì thay đổi, quốc quân Tranh Linh Quốc vẫn nói với bên ngoài là công lao của Thái Vân Tông.
Tiêu Man và Tiền Vân ngẩn ra, "Sao lại như vậy? Tối qua những người đó đều mù cả rồi sao, đều điếc hết hay sao?"
Dạ Dương Thu nói: "Bọn họ không phải bị mù, cũng không có điếc, bọn họ ngược lại rất rõ ràng! Nhưng mà sức ảnh hưởng của Thái Vân Tông tại thất quốc quá lớn. Nếu như bị người khác biết được đệ tử Thái Vân Tông cướp đi công lao của người khác, hơn nữa còn là công lao của đệ tử trại đặc huấn, e là sẽ bôi nhọ Thái Vân Tông. Thái Vân Tông tuyệt đối sẽ không cho phép sự việc như vậy phát sinh, mà Tranh Linh Quốc cũng không chịu nổi hậu quả đó, cho nên.."
Chân tướng như thế nào đã không còn quan trọng nữa, để cho đệ tử Thái Vân Tông trở thành đại công thần, lấy lòng Thái Vân Tông mới là mục đích chính của bọn họ.
Ông than thở nói: "Không còn cách nào, trại đặc huấn chúng ta không phải là một bộ phận chính thống của Thái Vân Tông, cho nên.."
Tử Tinh Châu nói: "Còn có một điểm, e là gia hỏa đó đã chứng thực việc ta không được sủng tại Tử Linh Quốc rồi! Cho nên quốc quân Tranh Linh Quốc mới vô pháp vô thiên như vậy."
Khóe miệng Sở Cửu Ca khẽ nhếch, "Tranh Linh Quốc chỉ là món khai vị mà thôi. Chẳng lẽ các ngươi quên mất Hoàng Linh Quốc vẫn còn một buổi yến hội hay sao? Kịch hay vẫn còn ở phía sau."
Dạ Dương Thu nói: "Hay là thôi đi? Sau này nếu như các ngươi vào được ngoại môn Thái Vân Tông, sợ rằng sẽ phiền phức, nhịn một lần.."
Sở Cửu Ca cắt đứt lời của Dạ Dương Thu: "Dạ lão sư, Sở Cửu Ca ta không phải là một người chịu thua thiệt! Càng không thích một số người đáng ghét chiếm tiện nghi của ta, cho nên việc này không xong được!"
Tử Tinh Châu nói: "Công lao của ta cũng dám cướp, cho dù là đệ tử của Thái Vân Tông thì đã sao? Ta tán thành cách làm của Cửu Ca."
Ngay trước đêm người của Thái Vân Tông chuẩn bị rời khỏi Tranh Linh Quốc, bảo khố của Tranh Linh Quốc bị trộm, mất đi hơn trăm món trân bảo.
Không chỉ như thế, người trộm đi đồ trong bảo khố Tranh Linh Quốc còn rất ngạo mạn, để lại một dòng chữ.
"Đệ nhất thần trộm Nine đã ghé thăm."
"Cái gì?" Quốc quân Tranh Linh Quốc giận dữ không thôi.
"Cái gì mà đệ nhất thần trộm, tìm cho ta, đào sâu ba tấc đất cũng phải đem người đó tìm ra cho ta, trộm đồ mà lại dám trộm đến trong hoàng cung của ta rồi."
Hoàng thành giới nghiêm, nhưng mà bọn họ không cách nào ngăn cản đội ngũ của Thái Vân Tông đương nhiên cũng không cách nào ngăn cản đội ngũ bọn Sở Cửu Ca.
Nhìn thấy hoàng thành Tranh Linh Quốc đã trở thành một điểm đen, khóe miệng Sở Cửu Ca lộ ra nụ cười tà mị, "muốn bắt đệ nhất thần trộm ta, nằm mơ đi!"
Cô tốn công như vậy, quốc quân Tranh Linh Quốc vẫn lựa chọn không nói rõ ra chân tướng, thông đồng với tụi người Thái Vân Tông.
Cô vẫn luôn không chịu thiệt, cho nên thu trước chút lợi tức từ bảo khố Tranh Linh Quốc của ông ta vậy!
Trương Nguyên lo lắng nói: "Đại trưởng lão, Tử Tinh Châu bọn họ e là không có dễ dàng từ bỏ như vậy? Làm thế nào?"
"Dù sao sẽ không ai tin lời của bọn họ, cho dù bọn họ có theo chúng ta đến Hoàng Linh Quốc cũng như thế mà thôi."
Sở Cửu Ca bọn họ vẫn nhanh hơn người của Thái Vân Tông một bước, đến được đô thành của Hoàng Linh Quốc.
Quốc quân Hoàng Linh Quốc sớm đã nghe ngóng hết rồi, cho nên không có nhận nhầm người.
Được biết thân phận của Tử Tinh Châu, tuy rằng không dám chậm trễ nhưng lại càng để tâm người của Thái Vân Tông hơn.
Cùng một ngày, một số đệ tử ngoại môn khác của Thái Vân Tông cũng vừa đến kịp.
Lần này Thái Vân Tông lập được đại công, bọn họ cũng không cam tâm để cho một mình Trương Nguyên chiếm hết ánh hào quang mà.
Hơn nữa nếu như có người đến làm loạn, Trương Nguyên vô năng không giải quyết được, bọn họ có thể ứng phó được.
Trước khi yến hội bắt đầu, Tử Tinh Châu đi đi lại lại trước cửa phòng của Sở Cửu Ca.
Sở Cửu Ca đẩy cửa ra nói: "Ngươi đang hiếu kỳ dự tính của ta?"
"Ai nói ta hiếu kỳ, ngươi không ra tay ta vẫn có thể cho bọn họ biết mặt."
"Vậy ngươi sau đó đừng nghĩ đến việc vào Thái Vân Tông nữa rồi."
"Không đi thì không đi, bổn cung một chút cũng không thèm."
"Dù sao tối nay sẽ đem tổng sổ tính một lần, cho nên thoải mái náo, đem Hoàng Linh Quốc dỡ đi có lẽ cũng không sao."
Mời bọn Tử Tinh Châu lòng của quốc quân Hoàng Linh Quốc cũng rất thấp thỏm, nhưng mà người ta có thiếp mời lại không thể không mời.
Sau khi yến hội bắt đầu, người gây chuyện đầu tiên lại không phải tên phiền phức Tử Tinh Châu, ngược lại là đệ tử của Thái Vân Tông.
Những đệ tử ngoại môn đó của Thái Vân Tông nói: "Nghe nói lần này người của trại đặc huấn thực lực rất mạnh đó! Su huynh đệ bọn ta rất hiếu kỳ, đặc biệt chạy đến, chính là muốn xem xem đệ tử trại đặc huấn lợi hại thế nào."
Lần trước Sở Cửu Ca đánh bại Trương Nguyên quả thật khiến cho Thái Vân Tông họ mất mặt, cho nên lần này đại trưởng lão tìm bọn họ đến, chính là để lấy lại chút mặt mũi.
Sở Cửu Ca nói: "Các ngươi đây dù sao là có hơn mười người! Muốn ỷ đông hiếp yếu sao?"
"Các ngươi có thể cả bốn người cùng lên." Đệ tử đứng đầu của Thái Vân Tông lên tiếng, khí thế bức người lướt qua bốn người bọn họ.
Bốn người đối đầu với mười người, vẫn là ỷ đông hiếp yếu.
Sở Cửu Ca nói: "Lần trước đánh một trận với Trương Nguyên, lợi ích gì cũng chẳng đạt được. Lần này ngươi muốn bọn ta ra tay, dù sao cũng phải nói thắng rồi sẽ được lợi ích gì chứ!"
"Ngươi thân là đệ tử của trại đặc huấn có thể giao thủ học hỏi với đệ tử ngoại môn bọn ta, đã là vinh hạnh lớn nhất rồi, các ngươi vậy mà lại dám đòi lợi ích." Du Thiếu Trung nói.
Thân là đệ tử mười hạng đầu của ngoại môn, cho dù biết thất hoàng tử của Tử Linh Quốc có thực lực ngưng hồn cảnh thất trọng, hắn cũng không sợ.
Tử Tinh Châu nói: "Dông dài, một là hứa hẹn lợi ích, hai là cút!"
"Các ngươi muốn gì?" Hắn hỏi.
Sở Cửu Ca đáp: "Chúng tôi thắng, tên sống sót duy nhất trước đó của Thái Vân Tông trong nhiệm vụ lần này, giao cho chúng tôi xử trí, vô luận ta làm gì với hắn các ngươi cũng không thể ngăn cản."
"Chúng tôi thắng, ta muốn trại đặc huấn các ngươi từ nay trở đi biến mất. Trại đặc huấn vốn dĩ là không nên tồn tại, lần đầu không thể vào Thái Vân Tông thì nên biết thân biết phận từ bỏ rồi, vùng vẫy chỉ là một trò cười mà thôi." Du Thiếu Trung nói.
Dạ Dương Thu khẽ ngẩn ra, nhìn về phía đại trưởng lão, một đệ tử ngoại môn tuyệt đối sẽ không đưa ra yêu cầu như vậy, nhất định là do ông ta chỉ thị.
Trong Thái Vân Tông đích thực có một số người xem thường sự tồn tại của trại đặc huấn, nay lại dám đưa ra loại cá cược như vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.