"Những người đó lại là trưởng lão bị trục xuất khỏi Thái Vân Tông và một số phế thải không có tư cách vào Thái Vân Tông." Lúc này quốc quân của Tranh Linh Quốc nôn nóng rồi, thế nên liền tìm đến đại trưởng lão của Thái Vân Tông xin lỗi sau đó là bồi lễ. Buổi tôi sau khi yến tiệc bắt đầu, dưới sự chỉ đạo của ông các loại lời khen ngợi đệ tử Thái Vân Tông, và cả Trương Nguyên. "Ha ha ha! Trương công tử không hổ là đệ tử Thái Vân Tông, thực lực siêu quần, vậy mà lại san bằng thế lực tà giáo nguy hiểm đó rồi." "Thái Vân Tông không hổ là đệ nhất tông môn trong thất quốc, đệ tử bồi dưỡng ra chính là lợi hại." "..." Trương Nguyên bị một đám quý nhân của Tranh Linh Quốc thổi phồng, khen ngợi đến không biết nam bắc, hắn cực kỳ thích loại cảm giác này. Sở Cửu Ca bọn họ bị lạnh nhạt ở một bên, sắc mặt Dạ Dương Thu cũng rất khó coi, vốn không nên đến, đến rồi cũng chỉ có không tự tại. Ngay tại lúc đó, ly rượu trong tay Tử Tinh Châu trực tiếp rơi xuống đất, "Chát!" "Rược của Tranh Linh Quốc các ngươi, cũng quá khó uống đi." "Còn có nhóm người bên kia thuộc tuổi quạ sao? Thật là ồn quá đi thôi, thổi phồng một tên phế vật có ý nghĩ sao?" Lời của Tử Tinh Châu như một tiếng sấm truyền đến, mọi người ngẩn ra, đây rốt cuộc là ai lại to gan như vậy, lại dám ở trước mặt của ngoại môn đại trưởng lão Thái Vân Tông và bệ hạ nói ra những lời này. Đây hoàn toàn là khiêu khích uy nghiêm của một quốc quân. Mọi người cẩn thận thảo luận Tử Tinh Châu bọn họ là người gì, biết được chỉ là một đám không có tư cách vào Thái Vân Tông, khinh miệt không thôi. Dạ Dương Thu ngẩn ra, không nghĩ đến vị đại thiếu gia Tử Tinh Châu sẽ náo chuyện ở trường hợp như vậy. Sở Cửu Ca nói: "Dạ lão sư đã lao tâm vì chúng ta đủ nhiều rồi, việc nhỏ này chúng ta tự mình xử lý! Người khác cướp đi công lao của chúng ta, ngồi lên đài cao, chúng ta có là biện pháp khiến cho bọn họ rơi xuống một cách đau đớn." Dạ Dương Thu nhìn đến Tử Tinh Châu ngạo mạn, không xem ai ra gì đó, Sở Cửu Ca điễm tĩnh, luôn có cảm giác bọn họ có ý nghĩ nguy hiểm gì đó, muốn náo sự. Quốc quân Tranh Linh Quốc trước đó đã có chút bực bội bọn họ, nay Tử Tinh Châu lại dám ngạo mạn như vậy, đương nhiên sẽ không khách khí với họ. "Người đâu! Đem bọn chúng mời ra ngoài! Ở đây không hoan nghênh bọn họ." Thị vệ của hoàng cung xuất hiện, nói với tụi Tử Tinh Châu: "Lần yến hội này không hoan nghênh các vị, các vị mời rời khỏi!" "Có một câu nói mời thần thì dễ tiễn thần thì khó, các ngươi muốn chúng tôi rời khỏi không có dễ dàng như vậy." Sở Cửu Ca lạnh giọng nói. Quốc quân Tranh Linh Quốc nói: "Các người đừng quá cuồng vọng, các ngươi có thể tham gia lần yến hội này là nhờ lòng tốt của các vị Thái Vân Tông. Ngươi lại dám chửi bới các vị Thái Vân Tông, còn có mặt mũi nào lưu lại ở yến hội chứ." "Người đâu, tiễn khách!" Quốc quân Tranh Linh Quốc muốn đuổi người đi, khiến cho Trương Nguyên thở phảo nhẹ nhõm, vị ngoại môn đại trưởng lão đó rất hiển nhiên là đang xem trò cười của Dạ Dương Thu. "Ngươi xác định muối đuổi bổn cung đi sao? Bổn cung đến tham gia yến hội của các ngươi là cho Tranh Linh Quốc các ngươi mặt mũi." Ngay lúc mấy thị vệ đó muốn động thủ, Tử tinh Châu độc đoán nói. Hắn lấy ra một miếng ngọc bội màu tím, miếng ngọc bội này có lẽ những người khác không nhất định nhìn ra gì cả, nhưng mà quốc quân Tranh Linh Quốc nhìn một cái liền nhận ra. "Ngươi.. ngươi là thất hoàng tử, thất hoàng tử điện hạ của Tử Linh Quốc." Lệnh bài đã đại biểu thân phận của hắn. Thất hoàng tử của Tử Linh Quốc, là người có thiên phú cao nhất trong số các hoàng tử của Tử Linh Quốc. Tuy rằng hắn ở các phương diện khác khiến người ta không nói nên lời, nhưng thiên phú ngược lại tất cả hoàng tử công chúa của Tử Linh Quốc cũng không cách nào vượt qua được. Mọi người ngỡ ngàng, "Cái gì? Thất hoàng tử của Tử Linh Quốc." "Chính là vị thất hoàng tử đó sao?" "..." Cũng cung kính như khi đó Xích Hoàng đối đãi Tử Kha vậy, quốc quân Tranh Linh Quốc căn bản không dám mạo phạm vị thất hoàng tử Tử Tinh Châu này, dù sao Tranh Linh Quốc so với Tử Linh Quốc còn kém xa lắm. Ngoại môn đại trưởng lão cũng ngẩn ra rồi, cái người đoạn thụ do trêu chọc nội môn sư huynh mà bị hủy đi tư cách vào Thái Vân Tông, so với nữ nhân còn xinh đẹp, vậy mà lại là vị thất hoàng tử đó của Tử Linh Quốc. Thân là thất hoàng tử của Tử Linh Quốc nhưng lại che giấu thân phận, đến tham gia tuyển chọn đệ tử ngoại môn của Thái Vân Tông thì thôi đi, vậy mà lại bị loại khỏi cuộc chơi với lý do thế đó, ai có thể ngờ đến hắn có thân phận như vậy. Không hay! Sắc mặt ngoại môn đại trưởng lão trầm xuống. Thân phận của Thái Vân Tông tuy rằng cao, nhưng ông chỉ là ngoại môn trưởng lão mà không phải là nội môn trưởng lão, so về thân phận e là không bì được với hoàng tử của Tử Linh Quốc. Quốc quân của Tranh Linh Quốc rất nhanh thay đổi thái độ, ông vội vàng nói: "Vừa nãy không hay thân phận của thất hoàng tử, có nhiều mạo phạm, vẫn mong thất hoàng tử đừng trách tội. Người đâu! Còn không nhanh chuẩn bị vị trí tốt nhất cho thất hoàng tử." Tiêu Man bọn họ cũng rất kinh ngạc, vẫn luôn có tin đồn Tử Tinh Châu có quan hệ với hoàng thất Tử Linh Quốc, không nghĩ đến hắn thật sự là hoàng tử. Tử Tinh Châu vốn nghĩ sẽ nhìn thấy biểu tình kinh ngạc trên mặt Sở Cửu Ca, thế nhưng cô vẫn cứ bình tĩnh như vậy. Như thể hắn là hoàng tử của Tử Linh Quốc nằm trong dự đoán của cô, không hề bị dọa đến chút nào. "Ngươi chẳng lẽ một chút cũng không kinh ngạc?" Tử Tinh Châu không từ bỏ hỏi. Sở Cửu Ca đáp: "Ta giao thủ qua với Tử Kha và Tử Tâm, tuy rằng ngươi đẹp hơn bọn họ rất nhiều, nhưng vẫn là có điểm tương đồng. Cho nên ngay tại lần đầu gặp ngươi liền biết thân phận ngươi không đơn giản." "Cái gì?" Tử Tinh Châu biết cái giao thủ mà cô nói tuyệt đối không phải là mối quan hệ tốt. Dù sao hai người đó không phải thứ tốt lành gì. Hắn đây là bị vạ lây rồi sao? Hèn gì nữ nhân này lúc trước không ngừng kích thích hắn, khiêu khích hắn.. Tử Tinh Châu nói: "Ngươi rất ghét bọn họ! Vừa hay, ta cũng cực kỳ không thích bọn họ." Hắn biểu hiện rõ lập trường, hắn và bọn Tử Kha và Tử Tâm căn bản là ở hai phía đối lập nhau, là loại hận không thể chỉnh chết đối phương. "Trước đó không biết, bây giờ biết rồi." Sở Cửu Ca khẽ gật đầu. Hai người tán gẫu, quốc quân Tranh Linh Quốc ở bên cạnh cười hùa theo, tuy rằng buổi yến hội này xuất hiện một hoàng tử của Tử Linh Quốc rất ngoài ý muốn, nhưng mà chủ đề của yến hội không có đổi. Cảm tạ sự hy sinh của đệ tử Thái Vân Tông, khen ngợi đệ tử của ngoại môn đại trưởng lão Thái Vân Tông bản lĩnh thế nào, đem Trương Nguyên thổi phồng đến vị thế cao nhất. Tử Tinh Châu cười sặc nói: "Không phải công lao của mình thì đừng có cướp, cẩn thận thân bại danh liệt đó!" Kể từ khi biết được thân phận của Tử Tinh Châu Trương Nguyên có chút chấn kinh, hoàng tử của Tử Linh Quốc không phải một đệ tử ngoại môn Thái Vân Tông như hắn có thể đắc tội được. Nhưng mà việc đã đến nước này, hắn đã không còn đường lui nữa rồi. Trương Nguyên nói: "Lời này của thất hoàng tử là có ý gì? Ta nghe không hiểu." Sở Cửu Ca nói: "Nghe không hiểu, đem mấy người bọn họ dẫn qua đây đi!" Dẫn lên là những người trước đó của Thiên thạch thần giáo, bọn họ nói: "Thực lực của mấy đệ tử Thái Vân Tông này tuy rằng mạnh, nhưng mà đến lúc sau giáo chủ của chúng tôi chỉ bảo chúng tôi truy sát bốn người khác. Bởi vì bốn người bọn họ thực lực so với người của Thái Vân Tông càng mạnh, càng khó đối phó, diệt sát người của chúng tôi nhiều nhất, căn bản không phải đệ tử Thái vân Tông, mà là bốn người đó."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]