Chương trước
Chương sau
"Dạ Dương Thu, ngươi còn ở đây, không đi sao?" Ngoại môn đại trưởng lão nói.
"Hai người đệ tử của ta đều bị trọng thương, nay không tiện di chuyển, đợi những lão sư khác của trại đặc huấn đến liền đưa bọn họ ra ngoài."
Ngoại môn đại trưởng lão nói: "Nhân thủ bên phía chúng tôi cũng không đủ, cũng không phải không muốn giúp ngươi, vậy ngươi đợi đi! Dù sao hai người đó chắc đều trở thành phế vật rồi, quản bọn họ sống chết làm chi."
Thái Vân Tông phong phong hỏa hỏa tiến vào các địa cung này, sau đó lại phong phong hỏa hỏa rời khỏi rồi, thần kinh căng chặt của Dạ Dương Thu cuối cùng cũng có thể thả lỏng rồi.
Ông nhìn sang Tiêu Man và Tiền Vân nói: "Việc xảy ra hôm nay, tuyệt đối không thể để cho người ngoài chúng ta ra biết được, cho dù là người thân thân thiết nhất."
Tiêu Man và Tiền Vân gật đầu nói: "Dạ đại nhân yên tâm, lần này cũng nhờ có lão đại chúng tôi mới có thể sống sót, chúng tôi tuyệt đối sẽ bảo vệ bí mật này, sẽ không để lão đại lâm vào nguy hiểm."
Tiếp đến, Dạ Dương Thu kinh ngạc nói: "Cô ta.. cô ta đây là muốn đột phá rồi!"
Tiêu hao hết linh lực sau đó lại điên cuồng hấp thu một lượng lớn, Sở Cửu Ca đột phá rồi, ngưng thể cảnh bát trọng.
Sau khi Sở Cửu Ca đột phá, mở mắt ra, lấy ra mấy bình đan dược để bản thân nuốt vào, khóe miệng Dạ Dương Thu bọn họ khẽ giật.
Biết rằng cô đan dược rất nhiều, nhưng mà ăn vào như thể uống nước nhiều như vậy, thật sự là quá phung phí rồi.
Sở Cửu Ca khôi phục một chút khí lực, sau đó lại nhét rất nhiều đan dược cho Tử Tinh Châu, lúc này những lão sư khác của trại đặc huấn đến rồi.
"Dạ đại nhân!"
Dạ Dương thu nói: "Dẫn theo bọn họ ra ngoài, bao một khách điếm yên tĩnh nghỉ lại."
"Vâng!"
Tà giáo đó nay đã tan tành rồi, Sở Cửu Ca bây giờ hồi phục không ít, cho nên vội vàng trị liệu cho Tử Tinh Châu, sửa chữa kinh mạch của hắn, nếu không hắn thật sự phải trở thành một phế vật rồi.
Tử Tinh Châu mở ra đôi mắt, ánh mắt đầu tiên liền nhìn thấy Sở Cửu Ca.
"Mở mắt ra liền nhìn thấy ngươi, tâm trạng rất tồi tệ đó."
Sở Cửu Ca lạnh giọng nói: "Vậy ngươi có thể làm một tên mù mà."
Tử Tinh Châu nhắm mắt lại, nắm đấm nắm chặt nói: "Ngươi thắng rồi!"
"Đương nhiên, ta đã đem tên đầu lĩnh giết chết đó, điểm số nhất định cao hơn ngươi, ngươi hãy đợi để làm nữ nô đi!"
"Nữ nô không có tu vi ngươi cũng cần, cũng quá không kén chọn rồi!"
Sở Cửu Ca đáp: "Đương nhiên không cần, nữ nô ta cần không những phải xinh đẹp hơn nữa phải có năng lực có thể đánh mới được."
Thân thể Tử Tinh Châu khẽ run, hắn trừng Sở Cửu Ca hét: "Ngươi cút! Cút! Cút ra ngoài!"
Lần đầu tiên chán ghét một người đến vậy, siêu cấp chán ghét!
Hắn phát hỏa với Sở Cửu Ca, Sở Cửu Ca lại không hề tức giận, cô nói: "Cho nên ta sẽ không để ngươi trở thành phế vật đâu."
"Ngươi nói cái gì?" Tử Tinh Châu ngẩn ra.
"Nếu đã tỉnh rồi, vậy ngươi nghỉ ngơi cho tốt, nên ăn thì ăn, ta đi chuẩn bị liệu trình trị liệu tiếp theo, tranh thủ trị khỏi cho ngươi trước khi trở về. Nếu không ngươi căn bản không cách nào hầu hạ chủ nhân ngươi đó!" Khóe miệng Sở Cửu Ca khẽ nhếch.
"Ngươi.."
Bước tiếp theo của quá trình trị liệu là tắm thuốc, Sở Cửu Ca đích thân chuẩn bị thuốc nước cho Tử Tinh Châu, cho người đưa đến phòng của hắn, Sở Cửu Ca nói: "Cởi cho ta!"
Tử Tinh Châu ôm ngực nói: "Ngươi.. ngươi.. ngươi muốn làm gì?"
"Ta có thể làm gì ngươi? Thèm thuồng mỹ sắc của ngươi?" Sở Cửu Ca nhíu mày nói.
"Làm sao? Chẳng lẽ ta không có vốn liếng đó sao?" Tử Tinh Châu ngước đầu nói.
"Xem như ngươi vẫn còn chút biết người biết ta, thua cho vị hôn phu của ta một chút." Sở Cửu Ca đánh giá hắn nói.
Tử Tinh Châu đăm đăm trừng cô, "Ngươi.."
"Không phí lời với ngươi nữa, tranh thủ còn nóng mau ngâm đi! Nếu như ngươi không muốn hồi phục tu vi, muốn trở thành một phế vật kinh mạch toàn bộ đứt đoạn có thể không cần." Sở Cửu Ca nói.
Tử tinh Châu ngây ra, "Ngươi nói cái gì?"
"Yên tâm ta đi đây, mới không thèm nhìn trộm ngươi. Lựa chọn thế nào thì phải xem ngươi rồi." Sở Cửu Ca nói.
Khi Sở Cửu Ca rời khỏi, Tử Tinh Châu đương nhiên đem bản thân lột sạch chạy vào bên trong bồn thuốc tắm rồi.
Tuy rằng hắn rất không tin lời Sở Cửu Ca nói là thật, kinh mạch toàn bộ đứt đoạn, thương thế như vậy cho dù là vị luyện dược sư đó của Tử Linh Quốc cũng làm không được.
Sở Cửu Ca rời khỏi phòng của Tử Tinh Châu, phát hiện Dạ Dương Thu ở bên ngoài đợi cô.
Ông nói: "Sở Cửu Ca, chúng ta nói chuyện chút."
Sở Cửu Ca gật đầu nói: "Được!"
Dạ Dương Thu nói: "Sự việc lần này Thái Vân Tông bây giờ rất quan tâm, bách tính cả Lương Thành thiếu chút bị bọn họ hại chết. Cây trường cung đó không tầm thường, thất phu vô tội hoài bích có tội, ngươi tốt nhất đừng để ai biết ngươi có được món thần khí này."
Sở Cửu Ca gật đầu nói: "Dạ lão sư, ta hiểu, cũng cám ơn người vì ta giữ bí mật."
"Thiên thạch mà bọn họ nói phi thường kì quái, quỷ dị cực, cây trường cung đó của ngươi không có vấn đề chứ?" Dạ Dương Thu hỏi.
"Cây trường cung đó dùng việc nuốt chửng linh hồn để trưởng thành, cung cấp lực lượng cho bản thân nó, nhưng mà nó bây giờ vẫn chưa có năng lực nuốt chửng linh hồn ta, điều này thì Dạ lão sư hãy yên tâm!"
"Nuốt chửng linh hồn, quả nhiên là một thứ mang đầy tà tính, ngươi tự mình cẩn thận." Dạ Dương Thu nhắc nhở nói.
"Tử Tinh Châu thật sự có thể trị khỏi sao?" Tử Tinh Châu là người mà ông cảm thấy có thiên phú nhất ngoại trừ Sở Cửu Ca.
Ông thật sự không muốn một người có thiên phú như vậy bởi vì sự thất trách của ông mà trở thành phế vật.
Sở Cửu Ca nói: "Ngâm ba lần thuốc nước là có thể hồi phục rồi, trị liệu kịp thời đối với hồi phục của hắn không có vấn đề lớn gì."
Dạ Dương Thu nói: "Vậy thì ta yên tâm rồi."
"Tiêu Man, Tiền Vân, các ngươi làm sao vậy?" Sở Cửu Ca hỏi.
Tiêu Man nói: "Bây giờ cả Lương Thành đều đang truyền rằng đệ tử ngoại môn của Thái Vân Tông lợi hại như thế nào, là bọn họ hy sinh, cho nên mới cứu rỗi được bách tính Lương Thành. Quốc quân của Tranh Linh Quốc và Hoàng Linh Quốc phái người giao thư đến, đặc biệt cử hành một buổi yến tiệc cảm ơn cống hiến mà Thái Vân Tông làm ra."
Nếu như để mặc tà giáo khủng bố như vậy phát triển tiếp, hai nước bọn họ không biết phải chết bao nhiêu người, cho nên bọn họ đã dùng hết thành ý cảm tạ ân nhân cứu mạng của bọn họ.
Tiêu Man nói: "Đây rõ ràng là lão đại người và Tử lão đại và Dạ đại nhân dốc hết tính mạng diệt đi tà giáo đó, công lao này lại bị đám phế vật Thái Vân Tông đó cướp mất rồi."
Sở Cửu Ca nói: "Vậy mà lại cướp đi công lao của Dạ đại nhân, không ngờ Thái Vân Tông còn có người vô sỉ như vậy."
Nếu như thật sự nói cho mọi người là cô diệt đi tên giấu mặt cường đại phía sau đó, e rằng sẽ lộ chuyện cô có được thần khí, cho nên đương nhiên không thể để cho họ biết được chân tướng.
Rõ ràng Dạ lão sư cũng đã nói là do người làm rồi, Thái Vân Tông lại nửa chữ không nhắc đến mọi việc lão sư làm, thật là quá không biết xấu hổ mà.
Dạ Dương Thu biết được tin tức này cũng rất tức giận, ngoại môn đại trưởng lão nói: "Người đó là ngươi diệt đi không sai, nhưng địa điểm đó là do đệ tử Thái Vân Tông phát hiện. Ngươi cũng là một phần tử của Thái Vân Tông, có thể tranh quang vì tông môn Thái Vân Tông cũng sẽ ghi nhớ điểm tốt của ngươi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.