Chương trước
Chương sau
Sở Cửu Ca nói: "Không hứng thú thu ngươi làm đồ đệ, ta có việc muốn ngươi làm, ngươi có thể đi Sở gia bàn với ta không?"
"Sư phụ nói cái gì thì là cái đó, ta toàn bộ đều nghe người, bây giờ liền đi."
Thế là vị luyện dược sư Diệp gia mời tới này, cực kỳ đuôi chó mà đi theo Sở Cửu Ca đi Sở gia.
Trước đó còn là chỗ dựa của Diệp gia, trong chốc lát đã chuyển dời mục tiêu rồi.
Diệp Hiểu và Diệp Lệ Minh rất bất lực, bọn họ mắt trân trân nhìn phụ thân của họ nói: "Chúng ta nên làm gì?"
Diệp gia chủ tức đến thổ huyết, nhưng mà có thể có biện pháp gì chứ.
Sở Cửu Ca là một luyện dược sư đó, là luyện dược sư ngay cả Đoan Mộc đại sư cũng bội phục sát đất.
"Sở Cửu Ca, Sở gia, không phải là chúng ta có thể đắc tội nổi, Diệp gia ta sau này cố gắng khiêm tốn, ngoài ra chuẩn bị một số linh dược trân quý tặng cho Sở cửu tiểu thư, nhất định tạo được mối quan hệ tốt với Sở gia bọn họ."
Tứ đại gia tộc Diệp gia nay có thể tồn tại đến thời điểm này, cũng nhờ Diệp gia chủ là người biết tiến thoái.
Diệp Hiểu nói: "Vâng, phụ thân!"
"Sở Cửu Ca vậy mà lợi hại như vậy?" Lúc trước ở hội đấu giá Cửu thiên Diệp Lệ Minh thua cho Sở Cửu Ca, hắn kỳ thực rất không phục.
Nay nhìn thấy được Sở Cửu Ca luyện dược, hắn thật sự thua đến tâm phục khẩu phục rồi.
"Ông ta là.." Vị Đoan Mộc đại sư đó vừa đến Sở gia, Sở Tuyền Nguyệt bọn họ hỏi.
"Đây là luyện dược sư của Thái Vân Tông, con có chút vấn đề liên quan đến Thái Vân Tông cần thỉnh giáo ông ta, cho nên liền đem ông ta mời đến Sở gia rồi." Sở Cửu Ca nói.
"Luyện dược sư như ta đây sao có thể so được với Sở đại sư, Sở đại sư mới thật sự là luyện dược sư lợi hại." Ông khiêm tốn nói.
Sở Tuyền Nguyệt biết y thuật của nữ nhi mình rất lợi hại, nhưng mà không có nghĩ đến luyện dược sư của đệ nhất tông môn Thái Vân Tông trong thất quốc cũng đánh giá nữ nhi cao như vậy, cô cảm thấy rất tự hào.
Sở Cửu Ca chuẩn bị từ từ bàn với Đoan Mộc đại sư, Đoan Mộc đại sư thụ sủng nhược kinh nói: "Sở đại sư, người cần tìm hiểu tình hình gì của Thái Vân Tông? Với thiên phú luyện dược của người, vào Thái Vân Tông trở thành thân truyền đệ tử của Đan phong cũng không có vấn đề, nhưng mà ta chỉ là một luyện dược sư vừa nhập môn của ngoại môn, không có cách nào giúp người tiến cử."
Vị đại sư này cũng rất hổ thẹn, bởi vì thiên phú luyện dược của ông không được tốt lắm, ở Thái Vân Tông cũng sống không tốt gì, cho nên mới sống bên ngoài.
Cho dù là luyện dược sư vừa nhập môn, nhưng ở nơi như Xích Linh Quốc thì vẫn rất vinh quang, ông rất hưởng thu cảm giác được mọi người tâng bốc.
Sở Cửu Ca nói: "Ta không cần vào Đan phong, kiểu đó quá gây chú ý rồi, chỉ cần với tốc độ nhanh nhất trở thành đệ tử bình thường của Thái Vân Tông là được. Thế nhưng thời gian diễn ra lần chiêu sinh tiếp theo của Thái Vân Tông là sang năm, ta cần thời gian gần đây phải vào đó."
"Aaaaaa! Thiên phú luyện dược như Sở đại sư vậy mà lại làm đệ tử bình thường?" Đoan Mộc đại sư rất kinh ngạc.
"Ngươi chỉ cần nói với ta có thể hay không là được rồi."
Tâm tư của thiên tài ông không hiểu, Đoan Mộc đại sư đáp: "Ta là có một biện pháp không cần tham gia chiêu sinh của sang năm vẫn có thể vào được Thái Vân Tông, nhưng là phi thường nguy hiểm, an toàn cũng không được bảo đảm, thật sự không thích hợp Sở đại sư tham gia."
Trong nhận thức của ông, luyện dược sư da thịt mỏng, thân phận tôn quý, mạng đương nhiên cũng rất quý giá.
"Ngươi nói là biện pháp gì?" Sở Cửu Ca hỏi.
"Trong thất quốc có một doanh trại đặc huấn, doanh trại đặc huấn này là một nhóm những đệ tử bị đào thải trong buổi chiêu sinh Thái Vân Tông tập hợp lại, trong lúc đặc huấn giành được thành tích mười thứ hàng đầu liền có thể trở thành đệ tử ngoại môn của Thái Vân Tông. Đây là cơ hội thêm dành cho những hài tử tư chất không đủ, nhưng mà đặc huấn như vậy rất nghiêm khắc, tàn nhẫn không có sự bảo đảm an toàn tính mạng. Cho dù là thế, rất nhiều người đều nguyện ý gia nhập, bởi vì Thái Vân Tông là thánh địa mà đệ nhất thiên tài trong thất quốc, người trẻ tuổi trong thất quốc đều mơ ước." Đoan Mộc đại sư nói.
Sở Cửu Ca khẽ gật đầu, "Ta không sợ có nguy hiểm, chỉ là ta không có tham gia khảo hạch chiêu sinh đệ tử của năm nay, có thể gia nhập doanh trại đặc huấn hay không?"
"Cái này thì dễ thôi, ta với một quản sự trong doanh trại đặc huấn có chút quan hệ. Tặng cho ông ta vài viên đan dược liền có thể an bài Sở đại nhân vào đó, nhưng mà đại nhân người thật sự không dự tính thu ta làm đồ đệ hay sao?" Ông ta tội nghiệp nói.
Sở Cửu Ca nhét cho ông vài tờ giấy nói: "Đây là ghi chú của ta khi luyện chế một số đan dược, ngươi có thể tự mình học hỏi, thu đồ đệ thì ta không có suy nghĩ đó! Nhanh an bài việc của ta đi."
"Đây là đan dược, nhất phẩm nhị phẩm đều có, giao cho cái người mà ngươi mua chuộc." Sở Cửu Ca phi thường hào phóng lấy ra một số đan dược.
"Sở đại nhân yên tâm! Thù lao ngươi cho hậu hĩnh như vậy, ông ta nhất định sẽ an bài việc thật tốt." Đoan Mộc đại sư hứa hẹn nói.
Kế đến Đoan Mộc đại sư mặt dày đòi ở lại Sở gia, Diệp Lệ Minh và Diệp gia thiếu chủ Diệp Hiểu mang theo hậu lễ đến Sở gia, nay vị thế của Sở gia ở Xích Linh Quốc tuyệt đối là sự tồn tại siêu việt.
Tử Kha và Tử Tâm hai ngươi bị đưa về Tử Linh Quốc, cảnh cáo của hội đấu giá Cửu thiên bọn họ không thể không nghe, Tử Kha hoàng tử bị triệu kiến qua đó.
"Con chắc chắn đã nhìn thấy người trong lòng mà ta từng nhất kiến chung tình?" Tử Hoàng hỏi.
"Vâng ạ, phụ hoàng, nhưng mà nữ nhân đó đã có nữ nhi rồi."
"Vậy mà ngay cả nữ nhi cũng đã có rồi, nhưng mà.."
"Phụ hoàng, hội đấu giá Cửu thiên đó không biết vì lý do gì mà lại bảo vệ hai người đó, e là không dễ động đến. Nhưng mà con và hoàng muội ở nơi rách nát đó chịu rất nhiều ủy khuất, phụ hoàng nhất định phải làm chủ cho chúng con!" Tử Kha nói.
Tử Hoàng lạnh giọng nói: "Chỉ là một quốc gia khỉ ho cò gáy mà thôi, cho dù có sự bảo hộ của hội đấu giá Cửu thiên cũng không có khó xử lý, nhưng mà cũng phải xem có đáng hay không. Rất nhanh hội đấu giá Cửu thiên cũng bản thân khó bảo, đến lúc đó chính là cơ hội tốt để động thủ."
"Vâng, phụ hoàng!" Hắn bị hành hạ không nhẹ, là lúc cần phải điều dưỡng tốt một thời gian.
Sở Cửu Ca muốn đi Thái Vân Tông, Sở Tuyền Nguyệt vì việc này mà rất vui, nhưng mà cô lại rất không nỡ.
Nhưng mà cô rất hiểu, thiên phú của nữ nhi mình, Xích Linh Quốc đối với cô quả thật là nhỏ một chút.
Cửu thúc biết Sở Cửu Ca cần phải rời khỏi, kỳ thực rất đắn đo, ông..
Sở Cửu Ca mở miệng nói: "Cửu thúc, con nói gì người cũng nghe theo phải không?"
"Đúng!" Cửu thúc trả lời.
"Vậy con muốn người lưu lại bên cạnh mẫu thân con, bảo vệ mẫu thân." Cho dù có hội đấu giá Cửu thiên chấn áp, Sở Cửu Ca cũng không cho rằng Sở gia có thể an giấc. Đây chỉ là khiến cho đối phương không dám quang minh động thủ mà thôi, cho nên bên cạnh mẫu thân nhất định phải có người bảo hộ mới được.
"Nhưng mà.." Có một âm thanh nói với ông, cần phải một bước không rời bảo vệ cô, nhất định phải làm như vậy!
Sở Tuyền Nguyệt nói: "Không được, Thái Vân Tông cao thủ như mây, con nhất định phải có một người chiếu cố."
"Mẫu thân, con đi Thái Vân Tông làm đệ tử, không thể dẫn theo người ngoài qua đó được, cho nên Cửu thúc vẫn là lưu lại bên cạnh người vậy."
Sở Cửu Ca cần phải cáo biệt với người nhà, cô không nghĩ rằng thất thúc cũng nói với lão gia tử người cũng phải rời khỏi.
Lão gia tử nói: "Lão thất, ngươi không ở Sở gia giúp đỡ Tuyền Nguyệt mà còn đi lịch luyện, đây không phải hồ nháo sao?"
Sở Cẩn Chi cũng rất không nỡ, đặc biệt là người nam nhân đó vẫn còn lưu lại bên cạnh tỷ tỷ, hắn lại càng không yên tâm, nhưng mà hắn bắt buộc phải đi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.