Chương trước
Chương sau
"Gia gia!" Sở Cửu Ca sắc mặt đại biến.
Trên mặt Tử Tâm mang theo nụ cười đắc ý, "Ngươi nghĩ rằng hôm nay đánh bại được ngưng hồn cảnh là có thể tránh được một kiếp sao? Đừng ngây thơ quá, thật sự cho rằng ta đem theo nhiều luyện linh cảnh là đưa theo cho có thôi sao?"
"Đây chưa phải là toàn bộ thực lực của những người ta đem theo, vẫn còn một nửa cao thủ luyện linh cảnh đi đến địa lao Dung vương phủ đó cứu hoàng huynh ta ra, đợi bọn họ đến rồi các ngươi chết chắc."
Tử Tâm tự tin tràn đầy, người vây quanh Sở lão gia tử này chỉ còn có một người mà thôi, những người khác toàn bộ bay về phía Sở Cửu Ca.
Sắc mặt Sở Cửu Ca trầm xuống, luyện linh cảnh không phải cô có thể đối phó, nhưng mà..
Sở Cửu Ca trông như u linh xuất hiện bên người Tử Tâm, cô chỉ còn cách bắt Tử Tâm công chúa làm con tin vậy.
Tử Tâm còn chưa hoàn toàn phản ứng kịp, đột nhiên bị Sở Cửu Ca lấy một cây ngân châm đè lên cổ.
Sở Cửu Ca lạnh giọng nói: "Lão già, ngươi động thủ thử xem! Xem tay ngươi nhanh hay châm của ta nhanh!"
"Sở Cửu Ca, ngươi thật to gan, ngươi dám thương đến điện hạ thử xem!" Bọn họ phẫn nộ nói.
"Câm miệng, các ngươi quá ồn rồi!" Sở Cửu Ca lạnh giọng nói.
"Phụt!"
Chiến đấu cũng với một đám cao thủ luyện linh cảnh cấp bậc cao, lúc này đã là cực hạn của Cửu thúc rồi, ông phun ra một ngụm máu tươi.
Sở Cửu Ca sắc mắt trầm xuống, Cửu thúc quả thật sự quá không nghe lời rồi.
Cửu thúc không cách nào chiến đấu, những người đó trong phút chốc đem Sở Tuyền Nguyệt khống chế rồi.
Một lão già đứng đầu cười khẩy nói: "Sở Cửu Ca, ngươi dám lấy điện hạ uy hiếp chúng tôi? Chẳng lẽ chúng tôi lại không biết lấy mẫu thân ngươi uy hiếp lại ngươi sao? Nếu ngươi dám đụng đến một sợi tóc của điện hạ, ta sẽ khiến cho nữ nhân này đầu rơi xuống đất!"
"Phu nhân!"
"Tỷ tỷ!"
Cửu thúc và Sở Cẩn Chi sắc mặt đại biến, bọn họ muốn dốc toàn lực giết ra khỏi vòng vây đi cứu Sở Tuyền Nguyệt.
Thế nhưng những cao thủ luyện linh cảnh này bạo phát ra lực lượng rất lớn, đem hai ngươi họ chấn bay ra ngoài.
Lão đầu kia nói: "Thả người!"
Sở Cửu Ca lạnh giọng nói: "Ngươi tưởng ta ngốc! Ta nếu như thả người, các ngươi nhất định sẽ không tha cho mẫu thân ta. Ta cảnh cáo các ngươi, nếu như không thả mẫu thân ta ra, ta nhất định ở trước mặt mọi người đem công chúa điện hạ của ngươi sinh sinh lột da đó."
Ngân châm nhọn hoắc trên người Tử Tâm rạch một đường, không có làm rách da cô, nhưng lại có thể khiến cho Tử Tâm nổi hết cả da gà, cảm giác da của bản thân muốn từ trên thân mình rời ra vậy.
"Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?" Bọn họ sợ Sở Cửu Ca nhất thời kích động làm ra việc tổn hại đến điện hạ, vậy thì bọn họ thật sự khó mà giao phó.
Đối với bọn họ mà nói thân phận của người nữ nhân mà họ đang bắt này xa xa không tôn quý bằng một phần mười của điện hạ.
"Thả mẫu thân ta ra!" Sở Cửu Ca nói.
"Được, ta đáp ứng ngươi." Đối phương nói.
"Đại nhân!" Bọn họ sắc mặt đại biến.
"Thả nữ nhân này ra thì sao? Ngươi nếu như dám thương đến điện hạ, chúng tôi tuỳ thời có thể giết bất kì ai ở đây. Đến lúc đó, Sở gia chỉ còn đúng một người sống là ngươi." Ánh mắt ông ta âm hiểm lướt qua Cửu thúc, thất thúc, và Sở lão gia tử đã trọng thương.
Thực lực song phương cách biệt rất xa, cô có thể bắt Tử Tâm bảo mệnh, nhưng mà những người khác..
Bọn họ thả Sở Tuyền Nguyệt rồi, cuộc chiến đôi bên cứ vậy mà bế tắc.
Tử Tâm nói: "Sở Cửu Ca, đừng nói ta không cho ngươi cơ hội, nếu không đợi mấy vị đại nhân trở lại rồi, thì cho dù ngươi có bắt được ta, với thực lực của bọn họ thì vẫn có cách trước khi ngươi kịp thương đến ta mà cứu ra ta! Bọn họ là cường giả mạnh như vậy, tuyệt đối không sợ thủ đoạn này của ngươi."
Tử Tâm chuẩn bị đợi, đợi những người đi cứu hoàng huynh trở lại.
Mà ngay lúc này, một giọng nói băng lạnh truyền đến, "Ngươi nói, là những phế vật này sao?"
"Binh binh binh!" Mấy thân ảnh màu đen xuất hiện.
Bọn họ ở trong không trung ném xuống mười mấy cái thi thể, trạng thái chết của bọn họ rất thê thảm, không phải là những cao thủ luyện linh cảnh Tử Tâm đưa đến từ Tử Linh Quốc sao?
"Sao có thể?" Những người của Tử Linh Quốc bị dọa không nhẹ.
Bọn họ chấn kinh nhìn nam nhân bạch y đứng trong không trung, trên người hắn tản mát ra một loại hơi thở cực kỳ nguy hiểm.
Những người này vậy mà toàn quân bị diệt rồi!
"Hoàng muội, lục hoàng muội, cứu ta.. cứu ta.." mà Tử Kha hoàng tử lại bị người ta nắm ở trong không trung cầu cứu, thế nhưng Tử Tâm lúc này đã tự thân khó bảo rồi.
"Rầm!"
"Người này trả cho các ngươi!"
"Người này cũng vậy!"
Tử Tâm và Tử Kha đột nhiên bay ra ngoài, còn về Sở Cửu Ca đương nhiên được Dung Uyên ôm vào lòng.
Con tin cũng được thả ra rồi, Sở Cửu Ca đã không còn gì để uy hiếp bọn họ nữa, thế nhưng nhìn thấy những đồng bọn đã chết trên mặt đất, nhìn thấy người đàn ông sâu không lường được đó, bọn họ căn bản không có gan ra tay.
Tử Tâm gào thét: "Các ngươi còn ngẩn ra đó làm gì? Nhanh lên giết hết bọn họ cho ta, giết hắn đi!"
Tròng mắt Dung xuyên loé qua hàn ý, khiến cho những người này toàn thân lạnh run.
Bọn họ cảm thấy đây là kẻ địch mà họ không cách nào đánh bại được, thật sự phải lên sao?
Nhưng mà mệnh lệnh của điện hạ, bọn họ không thể không nghe, chỉ có thể cắn răng xông lên thôi.
Bọn họ nhìn thấy nam nhân đó nhẹ nhàng hươ hươ tay, lực lượng khủng bố đã đem thân thể và linh hồn của họ hủy diệt!
"Aaaaaa!" Một trận kêu thảm thiết vang lên, thực lực của người này nhất định vượt xa bọn họ.
"Cùng lên! Cùng lên, hắn chỉ có một mình, các ngươi nhiều người như vậy chẳng lẽ không làm gì được hắn sao?" Tử Tâm hét lên.
Dung Uyên cảm thấy những còn ruồi này vừa chướng mắt vừa phiền phức, lực lượng của hắn trở nên càng ngày càng nguy hiểm, muốn hủy diệt hết tất cả, nhưng mà..
Sở Cửu Ca kéo lại Dung Uyên nhìn vào góc tối nói: "Các ngươi chẳng lẽ chỉ dự tính lấy điều tốt từ chỗ ta mà không làm việc sao, chỉ biết ở một bên xem kịch hay sao?"
"Điện hạ!" Những người của Tử Linh Quốc đại kinh, bọn họ cảm nhận được xung quanh vẫn còn hơi thở của những cường giả khác.
"Soạt soạt soạt!" Mấy thân ảnh hạ xuống, dẫn đầu là một thiếu niên xinh đẹp tôn quý.
Người này quá đẹp đi.
Tử Tâm nhìn thấy thiếu niên trước mắt trực tiếp si mê rồi, đáy mắt Nhất Nặc loé qua hàn quang, đôi mắt của nữ nhân này không muốn nữa rồi sao?
Những người của Tử Linh Quốc kinh ngạc nói: "Các ngươi là người gì?"
"Bổn thiếu là người gì? Chẳng lẽ các ngươi không biết sao?" Nhất Nặc nói.
"Hội đấu giá Cửu thiên!" Thiếu niên này họ không biết, nhưng mà ăn mặc của những người khác rất rõ ràng giống y hệt người của hội đấu giá Cửu thiên.
Nhất Nặc nói: "Hội đấu giá Cửu thiên với Sở Cửu tiểu thư có mối quan hệ hợp tác phi thường mật thiết, Tử Linh Quốc không thể hủy đi Sở gia, càng không thể thương đến Sở Cửu tiểu thư. Các ngươi vẫn là nên sớm rời khỏi đi."
Tử Tâm nói: "Gạt người thì có! Hội đấu giá Cửu thiên là tồn tại lớn mạnh cỡ nào, sao có thể với một gia tộc nhỏ nhoi của một tiểu quốc có quan hệ hợp tác, bọn họ nhất định toàn bộ là giả cả, ngoại trừ vị thiếu niên này, toàn bộ những người khác đều giết hết cho Bổn công chúa."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.