Chương trước
Chương sau
Cô đến trễ rồi, sớm nên nghi ngờ đến hậu cung mới đúng, nếu không mẫu thân cũng không đến nỗi chịu nhiều khổ sở như vậy.
"Mặc Nhất, Mặc Nhị, đưa nhạc mẫu đại nhân đến Dung vương phủ!"
"Cửu nhi, bổn vương bồi nàng quét sạch bảo vật của Xích Linh Quốc, chỉ cần nàng vui vẻ là được." Dung Uyên nói với Sở Cửu Ca.
Kế đến, chính là một trận càn quét tàn khốc.
Sở Cửu Ca lo lắng cho mẫu thân, tốc độ càn quét phi thường nhanh.
Xác định là thu thập gần hết rồi, Sở Cửu Ca huơ huơ tay nói: "Có thể tan làm rồi."
"Cửu nhi cực khổ rồi, tiếp đến Cửu nhi cái gì cũng không cần làm, bổn vương ôm nàng trở về là được." Dung Uyên đem Sở Cửu Ca ôm vào lòng, điểm nhẹ liền biến thành một điểm sáng trong không trung biến mất tăm.
Cho đến ngày hôm sau, hễ là nơi để bảo vật trong hoàng cung đều trở nên trống không.
Ngay cả nhẫn không gian của Xích Hoàng cũng không cánh mà bay.
Xích Hoàng tức đến thiếu chút hai mắt tối đen ngất đi.
"Hết rồi! Toàn bộ đều hết rồi!"
Ông là nhất quốc chi quân, là người giàu có nhất cả Xích Linh Quốc.
Kết quả đêm qua bị đệ nhất thần trộm đó trộm sạch rồi, trực tiếp biến thành một tên nghèo kiết xác.
"Đệ nhất thần trộm đáng chết, thật là quá to gan, đáng ghét, đáng ghét!" Xích Hoàng tức đến nỗi muốn đập thứ gì đó, nhưng mà ngự thư phòng của ông đã không còn thứ gì cho ông đập rồi.
Người trong cung cũng rất bất lực, tên đệ nhất thần trộm này cũng quá điên cuồng đi.
Đệ nhất thần trộm lại trộm sạch sẽ đến vậy, mấy lần trước đối với Tần gia cũng không có hung tàn như vậy.
"Bệ hạ.. bệ hạ không hay rồi!" Vào lúc đó, Xích Hoàng nhìn thấy một người nữ nhân tóc tai lộn xộn, mặc một thân áo trắng đơn giản chạy vào.
Xích Hoàng nói: "Nữ nhân ngươi là ai?"
"Bệ hạ, thiếp là Ngọc nhi đây! Người sao lại không nhận ra thiếp rồi?" Hoàng quý phi nói.
Xích Hoàng nhìn người nữ nhân xa lạ trước mắt, cô so với trong ấn tượng già hơn cả mười tuổi, một chút cũng không giống Hoàng quý phi của ông.
Không phải là do Hoàng quý phi trở nên già rồi, mà là do đệ nhất thần trộm đó quá điên cuồng rồi.
Hắn trộm đi kim ngân châu báu thì thôi, không ngờ những y phục hoa quý đó một món cũng không để lại, còn có các loại mỹ dung dưỡng nhan, mỹ phẩm đắt đỏ cũng không thấy nữa.
Dẫn đến bây giờ cô chỉ có thể mặc một bộ y phục cũ kĩ, không có trang sức chỉ có thể thả tóc xuống, không có đồ trang điểm nên chỉ còn cách mặt mộc xuất hiện, già nua đến nỗi người nam nhân cùng giường chung gối hơn hai mươi năm cũng không nhận ra.
"Bệ hạ, không hay rồi! Sở Tuyền Nguyệt không thấy rồi." Lúc này cô cũng không màng đến đau lòng nữa, đem tin tức kinh thiên này báo cho Xích Hoàng.
"Cái gì? Sở Tuyền Nguyệt không thấy nữa, cô ta đã không còn tu vi rồi, sao có thể chạy được?" Xích Hoàng giận dữ nói.
"Là đệ nhất thần trộm, nhất định là đệ nhất thần trộm đem Sở Tuyền Nguyệt trộm đi rồi!"
Trộm đi đồ vật đáng giá thì đã thôi, vậy mà cả người cũng trộm, đệ nhất thần trộm đó đã hoàn toàn làm mới đi nhận thức của họ rồi.
"Phong tỏa hoàng thành, cho dù là moi sâu ba tấc đất cũng phải đem đệ nhất thần trộm đó bắt ra, đáng ghét!" Xích Hoàng nổi cơn lôi đình.
Tử Kha hoàng tử đang dưỡng thương nghe đến tin tức này cũng vô cùng phẫn nộ, "Ta đem người giao cho các ngươi, chỉ một người mà các ngươi lại không thể trông chừng, lại để cho người trộm mất. Nếu như Sở Tuyền Nguyệt không tìm thấy, bổn hoàng tử tuyệt đối không tha cho các ngươi."
"Tử Kha hoàng tử xin đừng nôn nóng, đệ nhất thần trộm đó đem theo một người nhất định còn ẩn nấp trong hoàng thành, ta đã cho người phong thành rồi, từng nhà lục soát, Sở Tuyền Nguyệt và đệ nhất thần trộm đó tuyệt đối trốn không thoát." Xích Hoàng nhỏ nhẹ xin lỗi.
"Ngươi tốt nhất đừng để ta thất vọng." Tử Kha âm trầm nói.
Xích Hoàng bảo đảm nói: "Đó là đương nhiên!"
Cả đêm Sở Cửu Ca cũng không có chợp mắt, vẫn luôn trị liệu cho mẫu thân cô, cuối cùng cũng khiến cho tâm mạch tan nát đó bắt đầu hồi phục lại.
Sự mệt mỏi trên mặt Sở Cửu Ca không cách nào che giấu, Dung Uyên đau lòng nói: "Cửu nhi trước tiên nghỉ ngơi cho tốt, nếu như nhạc mẫu đại nhân tỉnh lại nhìn thấy nàng như vậy sẽ đau lòng lắm đó."
Sở Cửu Ca lắc đầu nói: "Ta muốn ở bên mẫu thân."
"Ca nhi!" Ngay lúc đó Sở Tuyền Nguyệt mở ra đôi mắt.
Cô nhìn thấy nữ nhi, trên mặt lộ vẻ kinh hỷ, cô nắm chặt tay Sở Cửu Ca muốn đứng lên.
"Mẫu thân, người bây giờ đừng nhúc nhích!"
"Ca nhi, chúng ta nhất định phải rời khỏi Xích Linh Quốc, không, tốt nhất là rời khỏi thất quốc, rời khỏi xa thật xa." Sở Tuyền Nguyệt hoảng hốt nói.
"Rời khỏi!" Dung Uyên ngẩn ra.
Sở Cửu Ca cũng ngây ra, nói: "Vì Tử Kha hoàng tử đó sao?"
"Không chỉ như thế?" Ánh mắt Sở Tuyền Nguyệt tối lại.
"Tử Hoàng!"
Sở Tuyền Nguyệt ngẩn ra, nói: "Con đều biết hết rồi sao, Ca nhi?"
Sở Cửu Ca hỏi: "Mẫu thân, người chắc chắn Tử Hoàng chính là người nam nhân đó sao?"
Sở Tuyền Nguyệt lắc đầu, "Ta không biết, lúc đó kí ức của ta rất mơ hồ căn bản không biết người đó trông như thế nào, nhưng mà Tử Kha hoàng tử muốn bắt ta dâng cho Tử Hoàng, nhất định là có nguyên nhân gì đó. Tử Hoàng cũng không thể vô duyên vô cớ nhớ nhung một người lâu như vậy.."
"Tử Linh Quốc là một đại quốc, nhưng cũng là một vực sâu, ta tuyệt đối không muốn con bị cuốn vào đó, nhưng mà chúng ta chọc không nổi, cho nên khi chúng ta còn chưa có đủ thực lực chỉ có thể trốn tránh mà thôi."
Sở Cửu Ca nói: "Mẫu thân không nỡ rời xa gia gia, thất thúc bọn họ mà! Cho dù là hoàng đế bệ hạ của Tử Linh Quốc, cũng không thể ép chúng ta rời xa quê hương được."
"Có khó khăn gì chúng ta cùng vượt qua, mẫu thân đừng sợ!" Sở Cửu Ca không muốn làm đào binh, cũng không muốn mẫu thân cô sống cuộc sống trốn chui trốn nhủi.
Quốc quân của Tử Linh Quốc cường quốc mạnh nhất trong thất quốc, cũng đừng mong ức hiếp mẫu thân cô nửa phần, bắt mẫu thân cô chịu ủy khuất.
"Nhưng mà.."
Sở Cửu Ca nói: "Thất thúc an toàn trở về rồi, hơn nữa còn đột phá luyện linh cảnh, người phi thường lo lắng cho mẫu thân. Mẫu thân người dưỡng thương cho tốt, tránh cho đến lúc thất thúc đến xem người, nhìn thấy dáng vẻ hư nhược này của người mà lo lắng."
"Tốt quá rồi! Cẩn Chi không bị gì." Sở Tuyền Nguyệt cười nói.
Từ khi Sở Huyền Hồng nói ông ta phải người đi giết Sở Cẩn Chi, Sở Cửu Ca biết mẫu thân cô cực kỳ lo cho thất thúc.
"Vậy đệ cửu đại nhân thì sao?" Sở Tuyền Nguyệt nghĩ đến người nam nhân không màng tất cả, chặn hết nhiều kẻ địch để cho cô rời khỏi, tim cô khẽ nhói.
"Cửu thúc cũng không có việc gì! Đợi thương thế mẫu thân dưỡng tốt rồi, con sẽ để cho người và thất thúc đến đây gặp mẫu thân."
"Tốt!"
Sở Cửu Ca thành công chuyển dời sự chú ý của Sở Tuyền Nguyệt, đổi đi chủ đề, cô cũng đã biết người chấn nát tâm mạch của mẫu thân cô là Xích Hoàng.
Việc bên phía Tử Linh Quốc trước không cần quản, Sở Cửu Ca quyết định trước tiên đem phiền phức ở Xích Linh Quốc giải quyết xong rồi nói.
Dám liên hợp với Tử Kha đem mẫu thân cô giấu đi, giảm lỏng mẫu thân mà còn đánh người đến trọng thương, cô mới không quản cái gì mà hoàng đế, cho dù là thiên vương lão tử cô cũng phải lột da của ông ta ra.
Nói chi gia hỏa này còn không phải một hoàng đế danh chính ngôn thuận gì.
Cuối cùng Sở Tuyền Nguyệt cũng phát hiện sự mệt mỏi của Sở Cửu Ca, liền đuổi cô đi nghỉ ngơi.
Sau đó Sở Cửu Ca bị Dung Uyên khiêng đến tẩm điện của hắn, cố định cô trên giường bắt cô nghỉ ngơi.
"Dung yêu nghiệt.."
"Cửu nhi còn không chịu ngủ ta liền hôn nàng, hôn đến khi nàng ngủ mới thôi." Đôi mắt như tử thủy tinh đó nhìn chằm chằm Sở Cửu Ca.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.