Chương trước
Chương sau
"Ngươi cứ khoe khoang đi!" Xích Kiêu tức hồng hộc nói.
"Một vòng báo một vòng." Dung Uyên nhàn nhạt nói.
Lúc trước không ít lần ông ân ái trước mặt hắn.
Cách thức sống chung của hai phụ tử này vậy mà lại là đấu võ mồm, Sở Cửu Ca cũng không nghĩ đến Dung Uyên lại đấu võ mồm với người khác, thật là li kỳ.
Bọn họ thay vì nói là phụ tử, không bằng nói là giống bạn xấu của nhau hơn.
Sở Cửu Ca nói: "Con là Sở Cửu Ca, bái kiến Kiêu Vương điện hạ."
Trên mặt ông lộ ra nụ cười sảng khoái, "Kêu gì mà Kiêu Vương điện hạ, gọi phụ vương, con là thê tử của tên tiểu tử thúi này."
Phụ vương, cô sao có thể gọi ra miệng được?
Cô và Dung Uyên bát tự còn chưa được một nét nữa! Hôn ước này chỉ là vì quyền lợi đôi bên mà thôi.
Sở Cửu Ca chuyển dời đề tài: "Người vừa mới tỉnh lại, con trước tiên giúp người kiểm tra tình trạng hồi phục của cơ thể thế nào."
Một bên bắt mạch, một bên dùng bất tử sinh mệnh chi đồng kiểm tra tình trạng của Xích Kiêu, Sở Cửu Ca nói: "Tình trạng thân thể Kiêu Vương đã rất tốt rồi, tiếp đến con sẽ luyện chế ra một số đan dược giúp Kiêu Vương bài trừ độc tố dư thừa trong cơ thể. Đại khái chỉ cần bảy ngày người liền có thể xuống giường đi lại, hành động tự nhiên."
Xích Kiêu mong đợi nhìn Sở Cửu Ca, muốn Sở Cửu Ca tiếp tục nói.
Có thể tỉnh lại lần nữa nhìn thấy tiểu tử này trở thành một tiểu tử yêu nghiệt tuyệt sắc vô song thì rất kinh ngạc, rất kinh hỷ, có thể sống sót đối với ông đã là vạn hạnh rồi.
Thế nhưng ông phong vân một thời, rất tham lam, không muốn sống như một người bình thường, bởi vì ông vẫn còn việc rất quan trọng phải làm.
Sở Cửu Ca như thể nhìn ra cách nghĩ của ông, "Còn về tu vi, sử dụng thiên tài địa bảo điều dưỡng là có thể hồi phục. Những thứ đồ tốt này nhi tử người có rất nhiều, cứ bảo hắn lấy."
Cô cũng nghe nói Xích Kiêu đã từng là một thiên tài trong tu luyện, nhất định phi thường để ý tu vi.
Xích Kiêu kích động nói: "Tốt! Tốt!"
"Phụ vương lần đầu gặp con, trên người cũng không có quà gặp mặt nào có thể lấy ra. Cái này tặng cho con, để ở chỗ ta cũng muốn rỉ sét rồi."
Xích Kiêu nhét vào tay Sở Cửu Ca một món đồ, Sở Cửu Ca phát hiện đó chính là binh phù, bên trên viết hai chữ Xích Linh.
Vậy mà lại là binh phù của Xích Linh Quân, đây là thứ Xích Hoàng phí hết tâm tư muốn có được từ trong tay Dung Uyên.
Vì món đồ chơi này ông ta với Dung Uyên diễn kịch hơn mười năm, nếu để ông ta biết Xích Kiêu đem nó xem thành lễ vật gặp mặt, tùy tiện nhét vào tay Sở Cửu Ca, có lẽ sẽ tức đến thổ huyết.
Sở Cửu Ca nói: "Kiêu Vương, vật này đối với người mà nói là rất quan trọng, người sao có thể cho con?"
"Con là con dâu của ta, dù sao cho nhi tử hay cho con dâu cũng như nhau. Ta nhìn con thuận mắt hơn tiểu tử thúi đó, còn là ân nhân cứu mạng của ta, ta đương nhiên là cho con rồi. Tuy rằng ta chỉ vừa tỉnh lại, nhưng cũng biết được một số sự việc, con cần Xích Linh Quân, Xích Linh Quân đã ẩn dật quá lâu rồi, cần phải lần nữa xuất hiện trước mặt của người Xích Linh Quốc rồi."
"Con cũng nói là ta cần mất bảy ngày mới có thể hành động, con cứ xem như lấy Xích Linh Quân trả thù cho phụ vương là được. Tiểu tử Dung Uyên này một chút cũng không hiếu thuận, ta cũng không mong đợi nó báo thù cho ta, con dâu con ngàn vạn đừng để cho ta thất vọng, giáo huấn thật tốt tên Xích Khung bỉ ổi vô sỉ đó." Đáy mắt Xích Kiêu lóe qua hàn quang.
Lễ vật gặp mặt này đã tặng ra ngoài rồi, Xích Kiêu căn bản không có dự định thu hồi lại.
Sở Cửu Ca nắm chặt binh phù Xích Linh Quân trong tay, đối diện với sự bao vây của cấm vệ quân, Xích Hoàng điều động quân đội và cao thủ chuẩn bị đối phó Sở gia họ, nay Kiêu Vương tặng Xích Linh Quân rồi, đây tuyệt đối là ngày đông tặng than.
Có được Xích Linh Quân trong tay, những binh lính trong tay Xích Hoàng toàn bộ chỉ là cặn bã mà thôi.
Cho dù Xích Linh Quân biến mất hơn mười năm, cô tuyệt đối không hề nghi ngờ thực lực của Xích Linh Quân.
Sở Cửu Ca nói: "Ta trước tiên đi luyện chế đan dược bài trừ độc tố trong người của Kiêu Vương, Kiêu Vương người nghỉ ngơi cho tốt."
Sở Cửu Ca quay người rời khỏi, Kiêu Vương liền mỉa mai nói: "Tiểu tử con từ nhỏ đã đẹp, mỗi một lần mẫu phi con nhìn đến đều không dời mắt ra được, không ngờ bây giờ ngay cả thê tử của mình cũng không theo đuổi được! Cứ Kiêu Vương Kiêu Vương mà kêu ta, lão phụ thân trọng bệnh như ta nhìn thấy cũng đau lòng đến rơi nước mắt đó!"
Kiêu Vương anh minh thần võ trong truyền thuyết ở trước mặt nhi tử của mình lại là một người hẹp hòi, thích ghen tuông, đối diện với sự mỉa mai của ông, Dung Uyên điềm nhiên nói: "Dù sao sớm muộn cũng là người của con."
Xích Hoàng bây giờ muốn đối phó Sở gia, những người đó của ông đã rục rịch muốn động thủ rồi.
Sở Cửu Ca đem đan dược luyện thành, Dung Uyên liền đưa người rời khỏi.
Hơn nữa còn yêu cầu được ở lại.
"Kiêu Vương vừa tỉnh lại, ngươi không đi bồi người thì giống gì?" Sở Cửu Ca nói.
Kiêu Vương trúng độc ngủ say hơn mười năm, nay thoát khỏi cái chết, nhi tử này của ông một chút cũng không quan tâm ông!
Dung Uyên nói: "Chết không được."
E rằng nếu trở về, gia hỏa đó lại nói móc hắn chỉ có được một gương mặt đẹp, ngay cả đến ở lại chỗ Cửu nhi cũng làm không được, vô dụng, nói không chừng thê tử ngày nào đó liền bay đi mất.
Khóe miệng Sở Cửu Ca khẽ giật, đây thật sự là ruột thịt sao?
Trong phòng Sở Cửu Ca đột nhiên nhiều thêm một người, Cửu thúc biết người đến là ai, nhưng mà thất thúc không biết à!
Nên liền đem theo vũ khí giết đến, "Từ trong phòng Cửu Ca cút ra đây cho ta."
Sở Cẩn Chi nhìn thấy một nam nhân đẹp đến không giống người bước ra, vẻ ngoài của hắn được rất nhiều người khen, nhưng mà hoàn toàn không so được với phong hoa tuyệt đại của người này.
Dung Uyên nhìn đến thất thúc sắc mặt không tốt, "Thất thúc, ta là Dung Uyên, vị hôn phu của Cửu nhi."
"Dung Vương Dung Uyên!" Sở Cẩn Chi kinh ngạc nói.
"Người không phải bệnh phát thành người thực vật rồi sao?" Người này tuy rằng sắc mặt nhợt nhạt chút, nhưng mà không nhìn ra được điểm nào là không bình thường cả.
Hơi thở của người này sâu không lường được, hắn hoàn toàn nhìn không thấu.
"Đương nhiên là Cửu nhi của ta lợi hại rồi, đem ta cứu sống rồi." Dung Uyên thân mật dựa vào Sở Cửu Ca nói.
Tu dưỡng vẫn luôn rất tốt hắn nhìn đến tiểu tử này luôn cảm thấy tay ngứa, muốn đánh người.
Trên mặt Sở Cẩn Chi treo một nụ cười ôn hòa: "Dung Vương điện hạ, trời không còn sớm, thân thể người cũng không tốt, hay là ta phái người đưa người về Dung vương phủ! Cửu Ca nhà ta cần phải nghỉ ngơi rồi."
"Trời tối quá rồi, bổn vương chịu không được hàn khí, Cửu nhi đau lòng cho ta nên để cho ta ở lại." Dung Uyên cười nói.
"Cái gì? Ở lại!"
Tiểu tử này có dụng ý gì! Gương mặt ôn nhuận như ngọc của Sở Cẩn Chi không giữ được nữa.
"Ừm! Lúc trước ta ngủ bên cạnh Cửu nhi ngủ đặc biệt ngon." Dung Uyên cười nhẹ nói.
Nụ cười đó cực kỳ đẹp, thế nhưng mặt Sở Cẩn Chi có chút đen lại, cảm thấy cải trắng do mình tỉ mỉ che chắn bị một con heo cuộm đi mất.
Sao có thể như vậy? Tỷ tỷ chẳng lẽ trước đó bị vẻ ngoài của tên này lừa rồi sao, cho nên tùy ý để cho tên này mê hoặc Cửu Ca.
Sở Cẩn Chi cảm thấy đau lòng đến nghẹt thở, Sở Cửu Ca nói: "Thất thúc, người cũng nghỉ ngơi cho tốt! Đừng lo lắng, với thân thể của tên bệnh hoạn này, ai chiếm tiện nghi của ai còn chưa biết đâu?"
Hắn biết Cửu Ca bây giờ rất có chủ kiến, bởi vì không ghét nên mới không từ chối việc tiếp cận của tên Dung Vương này.
Nếu không Dung Vương này sao có thể không bị gì mà xuất hiện trong viện của Cửu Ca.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.