Chương trước
Chương sau
Sở Tuyền Nguyệt mất tích, điều đầu tiên họ nghĩ đến không phải là đi tìm Sở Tuyền Nguyệt, lo lắng an nguy của cô, mà là nghĩ đến việc tranh giành vị trí gia chủ.
Sở Cửu Ca thân là nữ nhi duy nhất của tiền nhiệm gia chủ, đương nhiên cũng được mời đến tham gia lần hội nghị này.
Bọn họ hỏi cô: "Cửu Ca, ý kiến của con thế nào?"
Sở Cửu Ca nói: "Con đồng ý chọn lại một gia chủ Sở gia mới."
Bọn họ có chút ngạc nhiên, xem ra biến cố gần đây quá lớn, Sở Cửu Ca cũng trở nên dễ nói chuyện rồi, không còn ngang ngược, ngạo mạn, không nói lý lẽ như trước nữa.
Sở Cửu Ca cười cợt nói: "Nhưng mà nhị bá, tam bá, tứ bá còn có lục thúc đều có tư cách tranh chức vị gia chủ, thật sự không biết nên chọn ai thì tốt đây?"
Trong một lúc, bốn người bọn họ ánh mắt giao nhau, xem ra không ai muốn rút lui cả.
Sở lục gia nói: "Sở Lân nhà ta là hy vọng trong tương lai của Sở gia, ta làm gia chủ là hợp lý nhất!"
"Ta có năng lực nhất!" Sở tam gia nói.
"Ta là người lớn tuổi nhất, thích hợp nhất." Sở nhị gia nói.
Trong số đó Sở tứ gia yếu ớt nói: "Cửu Ca con nếu cảm thấy ta thích hợp nhất, ta nhất định khiến cho con tại Sở gia được qua những ngày tháng tốt như trước vậy."
Chỉ bằng mấy lời nói, Sở Cửu Ca đã châm ngòi cho trận chiến.
Bọn họ tranh luận với nhau, tranh đến mặt đỏ tai hồng.
Cô nói: "Trong một lúc thật sự rất khó quyết định."
"Không được, nhất định phải nhanh chóng chọn ra gia chủ Sở gia!" Bọn họ gấp gáp nói, đối với điểm này, ý kiến của bọn họ là nhất trí với nhau.
Sở Cửu Ca nói: "Cứ tranh luận như thế cũng không phải là biện pháp đúng không? Muốn làm gia chủ Sở gia, thực lực mạnh mới có tư cách, hay là các vị đánh với nhau một trận."
"Không được!" Sở lục gia là người phản đối đầu tiên.
"Quyết định vị trí gia chủ chỉ bằng một trấn đấu, vậy thì quá sơ sài đi." Sở nhị bá nói.
Bọn họ lại không phải là Sở Tuyền Nguyệt, có thực lực hoàn toàn chèn ép những người còn lại.
Trong số bọn họ không ai có thể bảo đảm một trận đạt thắng lợi, vị trí gia chủ dựa vào một trận đánh thì quá không an toàn rồi.
Tròng mắt Sở Cửu Ca vừa chuyển nói: "Hay là thế này, đánh ba trận, trận đầu bốn vị chọn ra một số hậu bối có tiềm năng đấu một trận, trận thứ hai chọn ra cao thủ hiệu trung với các vị đấu một trận, trận thứ ba thì là bốn vị bá bá thúc thúc đơn độc đấu một trận. Hai trận đầu không giới hạn người, các vị có thể tìm được bao nhiêu người thì cho bấy nhiều người ra trận."
Sở nhị gia nói: "Chú ý này có vẻ không tồi."
Sở lục gia nói: "Ta cũng đáp ứng!"
"Được!"
Vị trí gia chủ Sở gia nhiệm kì kế tiếp làm thế nào để chọn ra, cứ như vậy được quyết định rồi.
Bọn họ quyết định ba ngày sau quyết đấu, vì trận đấu này, bốn người bọn họ đều bận cả lên, đương nhiên không có thời gian tìm Sở Cửu Ca phiền phức rồi.
Lúc này trong một cung điện sang trọng trong hoàng cung Xích Linh Quốc, bên trong cung điện trang trí các loại đồ án thanh loan.
Nơi đây là nơi ở của người phụ nữ tôn quý nhất Xích Linh Quốc Hoàng quý phi.
Một nữ tử lạnh như băng muốn rời khỏi cung điện này, nhưng lại bị người chặn lại.
"Tuyền Nguyệt đại nhân, mời trờ về cho!"
"Tránh ra!"
"..."
"Tuyền Nguyệt muội muội, chẳng lẽ tỷ tỷ chiếu cố không chu đáo, khiến cho Tuyền Nguyệt muội muội không muốn ở lại đây?" Một âm thanh ôn nhu như nước truyền lại.
Sở Tuyền Nguyệt nhìn hướng người nữ tử đang mặc bộ y phục hoa lệ nói: "Lâm Ngọc, bớt giả bộ ở đây với ta, ta không chịu chiêu trò này của ngươi đâu! Ta là gia chủ Sở gia, các ngươi lại dám đem ta nhốt ở đây."
Bạn tốt khi xưa khiến cho Sở Tuyền Nguyệt cảm thấy vô cùng chán ghét.
Sở Cửu Ca cũng không ngờ đến, mẫu thân của mình không bị nhốt ở bên cạnh Tử Kha hoàng tử, ngược lại bị giam lỏng ở bên trong Thanh loan cung của Lâm Ngọc Hoàng quý phi Xích Linh Quốc.
Lần bị địch công kích đó cứ nghĩ rằng kiếp nạn khó bảo, Sở Tuyền Nguyệt không ngờ khi lần nữa tỉnh lại, sẽ gặp lại người bạn cũ năm xưa của mình, nay là Hoàng quý phi Lâm Ngọc.
Cô ta không có làm khó cô, so với lúc trước càng đối tốt với cô hơn, thậm chí có ý như lấy lòng.
Tốt chỉ là biểu hiện bên ngoài mà thôi, cô bị hạ độc, cô không cách nào sử dụng linh lực, bị nhốt ở trong hậu cung.
Lâm Ngọc nói: "Tuyền Nguyệt muội muội, làm gia chủ vất vả cỡ nào! Muội xem tỷ tỷ ta đây, có được sự sủng hạnh của Bệ hạ, muốn cái gì có cái đó, so với muội làm gia chủ bảo dưỡng tốt hơn nhiều. Muội muội mất tích nhiều ngày như vậy, huynh trưởng đệ đệ Sở gia của muội đang tranh đoạt vị trí gia chủ rồi, không mất mấy ngày, muội muội đã có thể gỡ bỏ gánh nặng gia chủ Sở gia rồi."
"Đáng ghét!" Đáy mắt Sở Tuyền Nguyệt lóe qua hàn quang.
Cô vừa mất tích những huynh đệ trong nhà đó đương nhiên sẽ không ngồi không, muốn tranh vị trí gia chủ cũng là tất nhiên.
Vậy nữ nhi của cô, sẽ bị họ ức hiếp sao?
"Thả ta rời khỏi!" Sở Tuyền Nguyệt lạnh giọng nói.
"Bệ hạ có lệnh, Tuyền Nguyệt muội muội đừng làm khó tỷ tỷ nữa có được không?" Ánh mắt cô dịu dàng nhìn Sở Tuyền Nguyệt.
Bởi vì lo lắng cho nữ nhi, Sở Tuyền Nguyệt rút ra một cây trâm bạc xông đến Lâm Ngọc.
Lâm Ngọc khi còn trẻ thực lực thiên phú cũng không tồi, nhưng kể từ khi trở thành một đóa hoa quý bị nuôi trong thâm cung, tập trung nghiên cứu đấu đá trong cung đương nhiên lực chiến đấu rất hiển nhiên không ổn.
Cô không nghĩ đến Sở Tuyền Nguyệt lại động thủ với cô, một lúc mất phòng bị liền bị Sở Tuyền Nguyệt bắt được.
Trâm bạc sắc nhọn đó đè trên cổ cô, Lâm Ngọc cảm thấy da gà nổi cả lên.
"Tuyền Nguyệt muội muội, muội.. muội sao lại trở nên như vậy rồi? Chúng ta lúc trước thân như tỷ muội, muội.." Lâm Ngọc ủy khuất nói.
"Đừng gọi ta muội muội, ta nghe được cảm thấy buồn nôn!" Sở Tuyền Nguyệt lạnh giọng nói.
Vì nữ nhi, đừng nói là bắt lấy người từng sỉ nhục phản bội cô, cho dù là bắt lại Xích Hoàng cô cũng dám làm.
"Hoàng quý phi!"
"Quý phi nương nương!"
Những thị vệ đó toàn bộ đều ngây ra, mỗi một người đều hốt hoảng hét lên.
Sở Tuyền Nguyệt nói: "Thả ta rời khỏi! Nếu không các ngươi đợi cô ta huyết trải ba thước đi!"
"Hu hu hu! Tuyền Nguyệt, muội đừng kích động!" Trong mắt Lâm Ngọc ngập tràn nước mắt.
Cô hối hận rồi, hối hận lấy Sở Cửu Ca kích thích cô ta.
Cô sao ngờ đến Sở Tuyền Nguyệt thật sự để ý đến dã chủng đó như vậy!
"Nhanh lên thông báo Bệ hạ!"
"Nhanh!"
Thả Sở Tuyền Nguyệt đi, những thị vệ này không dám làm chủ, chỉ có thể hoảng loạn đi thông báo với Xích Hoàng.
Rất nhanh Sở Tuyền Nguyệt cảm thấy hơi thở nguy hiểm ở xung quanh, nếu như bản thân có thể khôi phục, bắt một Hoàng quý phi đương nhiên có thể chạy thoát ra hoàng cung, nhưng mà bây giờ..
Một trận gió thổi qua, một cỗ lực lượng đột nhiên kéo đi Lâm Ngọc trong tay cô, là cao thủ trong hoàng cung thần không biết quỷ không hay ra tay rồi.
Sở Tuyền Nguyệt không muốn tha cho Lâm Ngọc như vậy, cô nhảy lên muốn đem người bắt lại.
Lâm Ngọc nhìn thấy dáng vẻ hung dữ của Sở Tuyền Nguyệt hét lên: "Bệ hạ, cứu thiếp!"
Một thân hình màu vàng đột nhiên xuất hiện, giận dữ hét: "Sở Tuyền Nguyệt, ngươi dám! Vậy mà dám thương Hoàng quý phi của ta!"
"Rầm!"
Sở Tuyền Nguyệt trực tiếp bay ra ngoài, "Phụt!" một ngụm máu tươi phun ra.
Xích Hoàng là cao thủ ngưng hồn cảnh đỉnh phong, một người không chút linh lực như cô chịu một chưởng này của hắn tuyệt đối rất nguy hiểm, sắc mặt cô phút chốc trắng bệch.
Sắc mặt Xích Hoàng khẽ biến, vừa rồi hắn quá tức giận, ra tay không lượng sức, Sở Tuyền Nguyệt muốn không ổn rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.