Chương trước
Chương sau
Lâm gia, có người đến truyền tin nói: "Đại tiểu thư, Tử Kha hoàng tử của Tử Linh Quốc phái người đưa thư tới."
Trong mắt Lâm Huyên lóe sáng, sau đó điềm nhiên nói: "Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi!"
Khi người đó lui xuống, Lâm Huyên gấp gáp đem thư mở ra.
Vốn nghĩ rằng sau hôm thọ yến Xích Hoàng cô bị nữ nhân Sở Cửu Ca đó giành phết phong quang, Tử Kha hoàng tử liền đem cô quên đi, không nghĩ đến hắn sẽ viết thư cho cô.
Trong thư nói hắn muốn mời cô đi du hồ, điều này khiến cho gương mặt băng tuyết của Lâm Huyên lộ ra nụ cười, nhưng sau đó lại khiến cho tim cô chìm xuống đáy.
Không chỉ mời cô đi du hồ, mà còn muốn cô mời Sở Tuyền Nguyệt và Sở Cửu Ca cùng đi.
Thân là đại tiểu thư của Lâm gia, Lâm Huyên đương nhiên hiểu được dụng ý của Tử Kha hoàng tử, Tử Kha hoàng tử muốn mượn tay cô mời Sở Cửu Ca.
Dù sao hai người cũng là nữ tử của tứ đại gia tộc, Sở Cửu Ca đương nhiên sẽ cho cô chút mặt mũi.
Nếu như chỉ có một nam nhân là Tử Kha, có lẽ Sở Cửu Ca sẽ giả bộ đạo đức giả mà từ chối.
Sở Cửu Ca, Sở Cửu Ca..
"Điện hạ vĩnh viễn cảm thấy không đạt được mới là thứ tốt nhất, cho nên ngươi có thể giúp điện hạ như ý nguyện, đợi Sở Cửu Ca trở thành một đôi giày rách, điện hạ sẽ không còn hứng thú nữa. Dù sao chỉ là một tiểu nha đầu, không biết hầu hạ nam nhân thế nào, so với những thứ ta dạy ngươi vẫn còn xa lắm, tin ta đi, ngươi mới là kẻ thắng cuối cùng." Một nữ nhân mặc y phục màu đào xuất hiện phía sau lưng cô.
"Mai Cơ, ta hiểu rồi."
Ngón tay Mai Cơ lướt qua mặt Lâm Huyên, "Dung mạo như tiên tử, thân thể mẫn cảm như yêu nữ, điện hạ thích nhất là loại như ngươi, ngươi nhất định có thể trở thành đệ nhất sủng cơ bên cạnh điện hạ, cho dù là vị trí trắc phi cũng dễ dàng có được." Mai Cơ cười nói.
"Chỉ cần ta trở thành trắc phi, ta nhất định sẽ cầu xin điện hạ để cho ngươi lại lần nữa trở về bên cạnh người, Mai Cơ ngươi yên tâm." Lâm Huyên nói.
"Ta sẽ tận lực giúp ngươi, dạy ngươi."
Sau khi Mai Cơ bị người bán đi, vừa hay bị Lâm gia chủ mua lại, nam nhân đó trông như lịch thiệp, kì thực nội tâm phi thường đen tối.
Hắn không chỉ muốn người của cô, còn muốn cô chỉ đạo nữ nhi như bạch liên cao quý đó của hắn làm thế nào khiến cho điện hạ động tâm.
Vũ điệu trên thọ yến đó của Lâm huyên, cũng là do cô hết lòng chuẩn bị.
Vốn dĩ đã thành công rồi, nếu như không phải Sở Cửu Ca triển lộ ra một tay y thuật đó.
Sở Cửu Ca, lại là Sở Cửu Ca, đáy mắt Mai Cơ vụt qua hận ý, cô nhất định khiến cho cái người hại cô ra nông nỗi này sống không bằng chết.
Sở Cửu Ca nhận được thư của Lâm Huyên có chút ngạc nhiên, "Đại tiểu thư Lâm Huyên lại mời ta đi du hồ, ta không nhớ là ta với cô ta có giao tình gì, từ chối."
Đi du hồ còn không bằng ở Sở gia tu luyện, sớm ngày đạt đến thực lực ngưng thể cảnh thất trọng.
Tử Kha và Lâm Huyên cũng không ngờ đến, những nữ nhân khác có thể cho Lâm Huyên mặt mũi, nhưng Sở Cửu Ca trước nay vẫn luôn muốn làm gì thì làm quen rồi.
Không muốn đi, mặt mũi của ai cũng không cho.
Sở Cửu Ca ra bài không theo lẽ thường, Tử Kha rất khó chịu, đến cũng đến rồi, không thể không bồi Lâm Huyên du hồ.
Tử Kha đến gần băng mỹ nhân nói: "Huyên nhi, ta đối với Sở cửu tiểu thư là một ngày không gặp như cách ba thu, nàng.. nàng có thể giúp giúp bổn cung hay không. Nàng nói ta thật sự không được Cửu tiểu thư thích đến thế sao?"
Lâm Huyên đáp: "Điện hạ rất tốt, chỉ là ánh mắt của Sở Cửu Ca đó không tốt, làm người cao ngạo, ỷ bản thân có thể xem là thiên tài tại Xích Linh Quốc, vừa nắm vừa thả, không nhìn trúng vị trí trắc phi của điện hạ, muốn làm hoàng tử phi, dã tâm không nhỏ."
"Cửu tiểu thư cũng quá tham đi! Haizzzz! Vị trí vương phi không phải một tiểu thư của gia tộc nhỏ có thể làm được, Vương phi của ta chí ít phải là tông môn đệ tử mới có thể. Có thể cho cô ta vị trí trắc phi, là vì cô ta có thể thu hút đến ta." Tử Kha hoàng tử trầm thấp nói.
"Lần sau, ta sẽ nghĩ biện pháp mời Sở cửu tiểu thư đến gặp điện hạ, đích thân đi mời, cô ta nhất định sẽ cho ta mặt mũi."
"Huyên nhi quả nhiên được lòng của ta!" Tử Kha đem người ôm vào lòng.
Gần đây chán ngán những nữ nhân bên cạnh rồi, hắn đúng là nên thay đổi khẩu vị rồi.
"Điện hạ.. xin người thả ta ra!" Lâm Huyên vùng vẫy khỏi lòng hắn.
Mai Cơ nói rồi, hắn càng muốn, thì càng không được cho, nhất định phải giữ được hứng thú của Tử Kha hoàng tử.
"Huyên nhi cũng giống Sở Cửu Ca, nhìn không trúng bổn cung sao?"
"Không phải như thế, Lâm gia ta gia giáo rất nghiêm, cho nên.. cho dù trong lòng ái mộ điện hạ, cũng tuyệt đối không thể quá dễ dãi, vẫn mong điện hạ thứ tội." Lâm Huyên ôn thuận nói.
Tử Kha cảm thấy kìm nén đến khó chịu, có chút mất hứng, nhưng vẫn cần nữ nhân này giúp đỡ, cho nên không thể dùng bạo được.
Hắn nói: "Vậy thì chúng ta tiếp tục xem phong cảnh đi! Cảnh sắc Xích Linh Hồ ngược lại có chút độc đáo!"
Lâm Huyên gật đầu nói: "Vâng!"
Ngay lúc đó, một thân hình màu trắng xông vào, hộ vệ trên thuyền đều bị đánh ngất.
Tử Kha và Lâm Huyên còn chưa kịp nhìn rõ người đến là ai đã bị đánh ngất đi.
"Động thủ!" Một thanh âm băng lạnh truyền ra.
"Vâng!"
Nay phong cảnh của Xích Linh Hồ không tồi, cho nên người đến du hồ cũng đặc biệt nhiều.
Một con thuyền sang trọng nhất trong số đó đang chầm chậm trôi, đương nhiên rất bắt mắt.
"Phụt! Thuyền đó hình như là của Tử Kha hoàng tử của Tử Linh Quốc, cũng chỉ có hoàng tử Tử Linh Quốc có thể dùng được thuyền như vậy!"
"Sao ta nghe được âm thanh cổ quái gì đó! Hình như là.."
"Các ngươi xem.."
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn qua đó, đuôi của con thuyền hoa lệ đó bị thả xuống mấy sợi dây thừng.
Trên dây hình như có cột thứ gì, không đúng, là cột vào hai ngươi.
Hơn nửa thân người của hai người đó chìm trong nước, y phục trên người bị xé đến rách rưới, vướng vào nhau.
Là một nam một nữ..
"Người đó.. người đó không phải Tử Kha hoàng tử sao? Lại có thể chơi như vậy? Vẫn luôn nghe nói Tử Kha hoàng tử phong lưu, không ngờ đến.."
"Đây là mỹ thiếp nào của Tử Kha hoàng tử thế! Thân hình này giọng điệu này không tệ đó.."
"Người đó.. người đó hình như là đệ nhất mỹ nhân của Xích Linh Quốc, Lâm Huyên Lâm đại tiểu thư mà!"
"Trời ơi! Ta không nhìn nhầm chứ! Lâm đại tiểu thư như băng tuyết đó lại to gan như vậy, dám chơi lớn như vậy với Tử Kha hoàng tử!"
Lúc này mọi người đều ngây ngốc ra, người vây xem càng lúc càng nhiều, nhưng mà Tử Kha và Lâm Huyên như thể không để ý đến ánh nhìn của mọi người, càng ngày càng cuồng dại.
Con thuyền hào hoa đó không ngừng chạy về phía trước, người đến vây xem càng ngày càng nhiều.
Đệ nhất mỹ nhân như băng tuyết sau ngày hôm nay, sợ là danh tiết tại Xích Linh Quốc bị hủy đi trong phút chốc.
"Điện hạ, điện hạ.."
Từng tiếng từng tiếng kêu đó truyền ra trong hồ, không chỉ khiến cho Tử Kha nghe xong mất khống chế, đến cả những người khác nghe được cũng lòng sinh lửa dục.
Lâm gia chủ nghe đến tin tức này sắc mặt đen lại, Tử Kha hoàng tử này cũng quá hồ nháo đi!
Hắn tốn biết bao tâm huyết trên người nữ nhi hắn, càng không muốn hủy đi trong tích tắc.
Huyên nhi cũng là, cho dù Tử Kha hoàng tử muốn lâm hạnh cô, cũng không thể đáp ứng phương thúc như vậy.
Náo đến mọi người đều biết, bị nhiều người như thế nhìn thấy.
Lâm gia chủ nói: "Nhanh phái người qua đó! Nhanh lên, đem những người khác đuổi đi, vô luận thế nào cũng phải bịt miệng của họ lại."
"Vâng, gia chủ!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.