Sở Cửu Ca nói: "Ta biết Dung vương phủ của ngươi có nhiều tiền, nhưng không thể phung phí như vậy có được không? Hét ra một trăm triệu, Diệp gia tuyệt đối câm miệng, thế nhưng quá lãng phí đi!"
"Hai ngàn vạn!" Giọng của Dung Vương đổi thành giọng của Sở Cửu Ca.
Diệp Lệ Minh nói: "Đại ca, Sở Cửu Ca đáng chết đó, lại dám tiếp tục chống đối chúng ta."
Hai ngàn vạn con số này đã là cực cao rồi, Diệp thiếu chủ hít thở sâu nói: "Hai ngàn một trăm vạn."
"Ba ngàn vạn!" Ngay sau khi Diệp thiếu chủ nâng giá, Sở Cửu Ca tức khắc tiếp tục nâng giá.
"Ba ngàn một trăm vạn!"
Đã đến cực hạn rồi sao? Đây đã là cực hạn của Diệp gia rồi.
Sở Cửu Ca nói: "Ta từ bỏ."
"Cửu nhi.." Dung Uyên đem Sở Cửu Ca kéo đến bên mình.
Hắn áp sát Sở Cửu Ca nói: "Cửu nhi dễ dàng từ bỏ như vậy, một chút cũng không giống tác phong của nàng! Mua một thứ rách nát này, Dung vương phủ ta vẫn có thể mua nổi."
Sở Cửu Ca nói: "Đấu giá sư cũng nói rồi, phong ấn của tàn phiến Thiên cấp đó ngay cả họ cũng không giải trừ được, ngươi nghĩ Diệp gia trong một lúc có thể giải quyết được sao? Thứ bảo vật hơn ba ngàn vạn, miễn cưỡng có tư cách để ta ra tay, cho dù Diệp gia họ có đấu giá được, nhưng cuối cũng tàn phiến Thiên cấp đó cũng sẽ lọt vào tay của ta mà thôi!"
Dung Uyên ngây ra, cười nói: "Ta ngược lại quên mất, việc Cửu nhi nhà ta là đệ nhất thần trộm."
Sở Cửu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-than-y-phi/776440/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.