Chương trước
Chương sau
"Chủ thượng!"
Mặc Nhất lúc này cũng bị dọa sợ hết hồn, không ổn!
Sở Cửu Ca nắm lấy cổ tay giúp hắn bắt mạch, mạch tượng này lúc có lúc không, đúng là mạch tượng của một người sắp chết, hơn nữa là dạng ngay lập tức phải chết.
"Tôi lập tức đưa Vương gia về nghỉ ngơi! Mau đi gọi các vị đại sư đến đây, nhanh!" Mặc Nhất gấp gáp nói.
Sở Cửu Ca thả tay Dung Uyên ra, nói: "Cái đó Mặc Nhất, nếu như Vương gia nhà ngươi chết thì vị hôn thê ta đây có thể phân được bao nhiêu tài sản?"
Mặc Nhất ngơ ngác, đã là lúc nào rồi, cửu tiểu thư còn đùa như vậy.
Y phục sau lưng đã bị mô hôi lạnh thấm ướt hết, Dung Uyên mơ mơ hồ hồ nghe được lời cô nói tức đến tỉnh cả người.
Tiểu vô lương tâm này, chẳng lẽ hắn chết cô còn muốn dọn sạch bảo bối trong Vương phủ của hắn không thành?
Mặc Nhất nói: "Cửu tiểu thư còn chưa trở thành Vương phi, nên.."
Nơi này của Dung Uyên có rất nhiều bảo bối, hai bình đan dược cực kỳ trân quý đã không nói, công pháp tu luyện bất tử sinh mệnh chi đồng này tuyệt đối có thể xem là trân bảo hi hữu thế gian.
Bảo vật lấy ra đã hi hữu như vậy, thì bảo bổi giấu trong Vương phủ nhất định càng giá trị.
Nếu như hắn chết mà bị hoàng thất thu mất hay đem đi chôn cùng, thật sự làm người đau lòng.
Cô tuyệt đối không để thảm án như vậy xảy ra, nên nói: "Mặc Nhất, tránh ra!"
"Để cho ngươi không thể chết như vậy, toàn bộ bảo bối trong Vương phủ, vị hôn thê ta đây không lấy được chút gì, ta cảm thấy vẫn là không nên để ngươi chết quá sớm." Sở Cửu Ca nhìn vào mặt Dung Uyên nói.
Sau đó Mặc Nhất nhìn thấy cửu tiểu thư đến gần Vương gia của họ, đối với Vương gia nhà họ trên dưới động thủ, chỗ này nắn nắn, chỗ kia nắn nắn!
Họ biết Vương gia rất tuấn tú, nhưng thời điểm như vậy cửu tiểu thư người không nên chỉ lo chiếm tiện nghi của chủ tử họ chứ, cứu người quan trọng! Mặc Nhất trong lòng hò hét.
"Vương gia nhất định phải về phòng, nếu không hậu quả khó lường.."
Mặc Nhất lời vừa nói ra, phát hiện tình trạng Vương gia của họ có chuyển biến tốt, đôi tử mâu kia cũng trở nên rõ ràng hơn.
"Tiểu vô lương tâm, xem ra lần này bổn vương chết không thành rồi, có lẽ sau này nếu nàng nghe lời chút, bảo bối trong Vương phủ có thể cho nàng lấy đi chút." Hắn khàn khàn nói, trên mặt vẫn còn vẻ mệt mỏi, trắng bệnh không chút sắc máu.
"Thân thể này của ngươi, khó trị đây! Ta tạm thời mát xa mấy huyệt vị cấp cứu lớn, nhưng đây chỉ là biện pháp giảm nhẹ tạm thời." Mặt Sở Cửu Ca lộ ra vẻ nghiêm trọng.
Không ai biết rằng, đệ nhất thần trộm Cửu Ca từng là người thừa kế của đệ nhất trung y thế gia - Mộ Dung gia.
Thuở niên thiếu bị ép học tất cả y thuật của Mộ Dung gia, nhưng cô lại không thích cảm giác bị người khác khống chế, không chút tự do cuộc sống.
Cho nên cô trốn ra ngoài, trở thành đệ nhất thần trộm tiêu sái, không câu nể tiểu tiết.
Y thuật đã học đã giúp cô tự cứu trong nhiều lần nguy hiểm, nhưng từ khi bỏ trốn khỏi nhà cô chưa từng cứu qua người thứ hai.
Dung Uyên là người thứ hai, cũng trách tên này quá thổ hào, sự kiên trì cố nhấp của cô cũng phải khuất phục trước những bảo bối giá trị liên thành.
Dù cho nhiều năm chưa từng cứu ai, y thuật từng học vẫn in sâu trong xương tuỷ.
Thủ pháp mát xa huyệt vị cứu người nguy nan này của Mộ Dung gia, Sở Cửu Ca sử dụng không có chút lạ tay nào cả.
Sở Cửu Ca nói: "Đã ổn định rồi, với bản lĩnh của hắn chết không được, đưa về Vương phủ để luyện dược sư trị liệu đi!"
Sở Cửu Ca vẫy vẫy tay, xoay người không chút lưu luyến rời khỏi.
Dung Uyên nhìn bóng dáng tiêu sái đó, ánh mắt khẽ trầm, như có sự thôi thúc kích động muốn bắt người trở lại.
Nhưng mà bây giờ hình như không thể, thân thể hắn nhờ thủ pháp mát xa của cô mà thoải mái rất nhiều, nhưng vẫn còn rất hư nhược.
"Đi thôi!" Hắn trầm thấp nói.
"Vâng! Vương gia, thuộc hạ ngay lập tức đưa người về phủ."
"Vương gia, lần này người thật sự rất mạo hiểm, không ngại nguy hiểm sử dụng linh lực giúp giảm thiểu đau đớn cho cửu tiểu thư đã đành, mà còn sử dụng lượng lớn năng lượng phá bỏ phong ấn đó."
Thật sự là quá bậy đi, không phát bệnh không chịu khổ thì không được mà.
May là cửu tiểu thư cấp cứu thuận lợi, thủ pháp thần kỳ đó hắn chưa từng nghe nói đến, nếu không chủ tử sợ là lại phải chịu nỗi khổ như rơi vào địa ngục.
Thân thể Dung Uyên rất tệ, nhưng không phải cô hiện tại trong một lúc có thể trị khỏi.
Vương phủ có là lợi hại luyện dược sư, cho nên Sở Cửu Ca rời khỏi không chút do dự.
So với Dung Uyên, mẫu thân bệnh nặng không người chăm nom càng cần cô chăm sóc hơn.
Nếu như đã tiếp nhận thân thể Sở Cửu Ca, đáp ứng cô sẽ chăm sóc mẫu thân, vậy thì cô nhất định phải làm được.
Chỉ là khi Sở Cửu Ca vừa bước ra cửa lớn Vương phủ đã thấy một nhóm người khí thế hung hãn đi đến, nhóm người này trong ký ức của cô có ấn tượng rất sâu đậm.
Bởi vì trong đám người này có một số là người đã phế đi thân thể này của cô.
Dẫn đầu là một nam nhân tuổi tầm bốn mươi mấy, ngũ quan đoan chính, đôi mắt dường như luôn có sự mưu tính, khi hắn nhìn thấy Sở Cửu Ca phẫn nỗ vô cùng.
"Sở Cửu Ca! Tiện nha đầu nhà ngươi lại dám hại con trai ta bị giam trong đại lao của Dung Vương phủ. Trừng phạt lần trước vẫn chưa đủ sao! Lần này bổn gia chủ sẽ cho ngươi thấy hối hận cả đời vì những hành vi của mình!"
Hắn không chỉ trách cứ Sở Cửu Ca, mà còn bộc phát ra một uy áp vượt xa đẳng cấp linh lực của cô.
Hắn là muốn làm cho Sở Cửu Ca sợ hãi hắn, sau đó thừa nhận toàn bộ là âm mưu quỷ kế của cô, để Dung Vương thả con trai hắn ra.
Buồn cười, cô Sở Cửu Ca sẽ sợ hắn?
Sở Cửu Ca lạnh giọng nói: "Tần gia chủ, đây là địa bàn của Dung Vương phủ, ngươi tại địa bàn của Dung Vương phủ đối với vị hôn thê của hắn là ta đây vô lễ, đáng tội gì?"
"Ám vệ đâu? Đem đám dã cẩu hướng bổn tiểu thư gào thét này ném ra ngoài, ta còn phải gấp trở về phủ! Không có thời gian lãng phí với họ."
Một bóng đen đột nhiên xuất hiện, Mặc Thất nói: "Vâng, cửu tiểu thư!"
Mặc Thất cũng đã theo Vương gia lâu nay, tự nhiên là biết cửu tiểu thư đối với Vương gia mà nói, là sự tồn tại cực kỳ đặc biệt.
Đám phế vật này lại dám đối với chuẩn Vương phi cửu tiểu thư mắng chửi, thật sự là chán sống rồi!
Ám vệ của Dung Vương phủ ra tay rất nhanh chóng và chính xác, "Bang bang bang!" Mấy thân hình như giẻ rách mà bay ra ngoài.
Chó cản đường đã bị thanh lý sạch sẽ, Sở Cửu Ca dựa vào con đường trong ký ước mà về đến Sở gia, nhìn cũng không nhìn Tần gia chủ một cái.
Món nợ với Tần gia, sau này mới tính!
Tiểu nha đầu này vậy mà không xem hắn ra gì, Tần gia chủ chuẩn bị đem người đuổi theo, nhưng lại bị đám người Mặc Thất cản lại.
Tần gia chủ phẫn nỗ nói: "Các ngươi to gan! Lại dám động thủ với bổn gia chủ, ta muốn gặp Vương gia!"
Mặc Thất nói: "Vương gia nhà ta vừa bệnh xong, không gặp bất kỳ ai, Tần gia chủ vẫn là nên trở về đi! Nếu như ngươi muốn cương quyết đột nhập, vậy nếu Vương gia nhà ta có mệnh hệ gì, cẩn thận bệ hạ diệt cả nhà ngươi."
Tần gia chủ xém bị tức chết, nhưng nghe nói đến Vương gia trọng bệnh, hắn cũng không dám loạn đột nhập.
Có lần Vương gia bị trọng bệnh, nhưng lại bị công tử của nhà thượng thư không biết sống chết mạo phạm, làm cho bệnh tình của hắn nghiêm trọng thêm xém chút mất mạng.
Bệ hạ sau khi biết chuyện, trực tiếp chém đầu cả nhà thượng thư.
Mùi máu tanh của ngày đó, hắn nghĩ đến là không thể cưỡng lại mà rùng mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.