Chỉ thấy ông ta dữ tợn nhìn Ly Diên vẫn luôn được hai huynh muội Linh Dực, Linh Vận bảo vệ sau lưng, lại nhìn Mộ Thiến ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn mình, trái tim ông ta như bị kim châm đâm. Nhất là cảnh tượng như vậy, khiến ông ta càng thêm bồn chồn, không yên.
Ly Hồng Đào vừa nghĩ đến nữ nhân mà mình hết mực yêu thương nhiều năm như vậy lại có một ngày ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn mình, oán niệm trong lòng càng thêm nặng nề, ông ta trầm giọng gằn từng chữ, “Được, ta sẽ xin hoàng thượng ban chỉ, để xem đến lúc đó các ngươi có thả người hay không!”
Dứt lời, ông ta dẫn theo một đám tùy tùng, phất tay áo bỏ đi.
Thấy ông ta đi thật, thân thể căng thẳng đã lâu của Ly Diên lập tức mềm nhũn. Mộ Thiến vội vã đỡ lấy nàng, lại thấy rõ hốc mắt nàng hơi đỏ, cả người run rẩy, rõ ràng trong lòng còn sợ hãi.
Bà không khỏi vươn tay ra ôm Ly Diên, vỗ lưng nàng an ủi: “Đứa trẻ ngoan, tất cả đã qua rồi. Ngươi yên tâm, chỉ cần Linh Gia trang còn một ngày, bọn ta tuyệt đối sẽ không để Khang thân vương đưa ngươi đi.”
Ly Diên còn nhỏ hơn Linh Vận hai tuổi, lại thêm thông minh, vừa hiểu chuyện vừa chịu khó nghiên cứu. Mặc dù năm đó Linh Vận đã cứu được nàng về, nhưng những năm qua, đứa nhỏ này đã dùng cách của riêng mình trả ơn bọn họ. Với mọi người ở Linh Gia trang, nàng tuyệt đối không chỉ là một tỳ nữ.
Lần đầu tiên Mộ Thiến thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-than-cham-quy-y-doc-vuong-phi/219904/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.