Vào nửa đêm một ngày của hai năm sau, khoảng không trên Mặc tộc từ từ hiện ra hai tia sét. Ngay sau đó, bầu trời trên cấm địa đã dày đặc mây đen, tiếng sấm cuồn cuộn, từng tiếng sét nổ chớp nhoáng bổ xuống hai ngọn núi cao nhất không chút thương tiếc.
Một tia, hai tia, ba tia, sau khi tròn mười lăm tia, đỉnh núi bên phải ngừng bị sét đánh. Nhưng đỉnh núi bên trái lại bị đánh cả mười tám tia mới dần dần ngừng lại.
Sau khi sấm tan chính là bão tố, mưa rơi như trút nước, gần như có thể phá tung cả ngọn núi. Nhưng trong cơn mua to gió dữ này đột nhiên dần hiện lên hai bóng người cao lớn mạnh mẽ rắn rỏi. Bọn họ lơ lửng giữa hai đỉnh núi, một trái môt phải mạnh mẽ tấn công vào hai góc trên bầu trời.
Sau một canh giờ không biết mệt mỏi, gần như hao hết toàn bộ linh lực, cuối cùng đỉnh lồng trong suốt trên bầu trời cũng đã có dấu hiệu rạn nứt. Trong đôi mắt vốn ảm đạm không ánh sáng của hai người chợt toát ra tia sáng nóng bỏng. Bọn họ đồng thời cắn chặt răng, lại đồng tâm hiệp lực tung ra kích cuối cùng về hướng vết rạn.
Trên tháp quan sát, Mặc Ngân chắp tay sau lưng, ánh mắt sâu xa chăm chú nhìn hai bóng người đang rơi vào giao chiến ở phương xa, khóe môi nở nụ cười như có như không.
Long Nguyên ở bên cạnh vừa gặm táo vừa tức giận cười lạnh.
“Đúng là đần muốn chết, vậy mà dùng hai năm mới phá vỡ cấm chế của phụ thân. À không,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-than-cham-quy-y-doc-vuong-phi/1125731/chuong-518.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.