Lúc Vệ Giới bước vào băng thất đã nhìn thấy hình ảnh rung động lòng người như vậy. Nửa năm rồi, mỗi lần đến đây lòng hắn đều không thể khống chế được rung động vì nàng.
Hắn vươn tay muốn sờ lên gò má của nữ hài nhi nhưng lại sợ ngón tay thô ráp của mình cắt rách da thịt mềm mại của nàng, cuối cùng hắn dùng mu bàn tay nhẹ nhàng cọ xát. Dường như nhiệt độ dưới ngón tay đã ấm áp hơn một chút, Vệ Giới cũng không để ý, thậm chí hắn còn không chú ý đến cái kén màu xanh biếc đã mở ra để lộ dung nhan khiến người khác kinh động của nữ hài nhi từ khi nào. Nửa năm rồi, nàng đều dùng trạng thái như vậy nói cho hắn biết nàng còn sống, chẳng qua là khi nào tỉnh lại vẫn còn chưa rõ.
“Diên Nhi, Diên Nhi của ta, khi nào nàng mới có thể tỉnh lại đây, nàng có biết trong nửa năm nàng không có ở đây Mặc tộc đã xảy ra chuyện gì không? Nàng có biết ta đợi nàng khổ cực đến bao nhiêu không? Cữu cữu của nàng nói, ý thức tự bảo vệ của cơ thể Diên Nhi rất mãnh liệt, mãnh liệt đến mức khiến tất cả bọn ta kinh ngạc. Nửa năm rồi, nàng cứ nằm đây không động đậy, mỗi lần bọn ta đến đây nàng vẫn chỉ yên lặng nằm trong kén…”
Nói đến đây, tay Vệ Giới đột nhiên cứng đờ, sau đó con ngươi hắn đột ngột co lại, hắn hốt hoảng nhìn quanh hai bên rồi nhìn xuống, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh: “Kén… cái kén… mở ra rồi?”
Thảo nào,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-than-cham-quy-y-doc-vuong-phi/1125717/chuong-504.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.