“Nguy rồi, ca, cấm chế sắp không chịu nổi rồi.”
Mặc Uyên vẫn luôn chú ý cấm chế đột nhiên vội vã hét lên, đến khi Công Tử Diễn quay đầu lại, Mặc Uyên đã tung người mấy cái nhảy ra khỏi hồ nước.
Đi vào mới phát hiện vào thời điểm mấu chốt này mười sáu vị trưởng lão bên cạnh vậy mà không ai định ra tay.
Ánh mắt Mặc Uyên chợt lạnh, “Các ngươi đang làm gì vậy? Không thấy cấm chế bắt đầu lỏng rồi hả? Nếu cấm chế bị hủy, các ngươi có biết chúng ta phải đối mặt với cái gì không?”
Vì tức giận nên sắc mặt của Mặc Uyên u ám đáng sợ, những lời này quả thực là hét lên.
Nhưng mười sáu vị trưởng lão vẫn không ai di chuyển, thậm chí lấy đại trưởng lão dẫn đầu, còn dùng ánh mắt phức tạp nhìn Mặc Uyên.
Ông ta cười tự giễu: “Nếu hai huynh đệ các ngươi đã sắp xếp xong tất cả, nào còn cần mười sáu vị trưởng lão bọn ta chứ?”
“Đúng đấy, nhiều năm như vậy, bọn ta ở Mặc tộc giống như thứ có cũng được mà không có cũng không sao. Mặc tộc có chuyện lớn gì, hai huynh đệ các ngươi cũng tự làm chủ, có bao giờ thương lượng với bọn ta không? Có lần nào không phai trực tiếp thông báo với bọn ta không?”
“Thần nữ, thần tư các ngươi nói đổi là đổi, có từng giải thích câu nào chưa? Cuối cùng huynh đệ các ngươi có đặt bọn ta vào mắt hay không?”
…
Oán hận này đã nghẹn trong ngực bọn họ nhiều năm, bây giờ có cơ hội này, từ đại trưởng lão đến mười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-than-cham-quy-y-doc-vuong-phi/1125706/chuong-493.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.